“Ha ha…” Hoàng thượngcười đến gập cả bụng, Hỷ công công thấy Hoàng thượng vui vẻ, trong lòngcũng mừng, nhưng sao cứ cảm thấy mặt mũi tên nhóc này nhìn rất quen nhỉ? Hình như…
“Mẫu thân của nhóc cũng thật thú vị, mẫu thân nhóc ởđâu? Không phải ở trong cung đấy chứ? Nhóc tên là gì?” Hoàng thượng càng nhìn đứa trẻ này, trong lòng cảm thấy càng cao hứng, hay là lưu bé lạitrong cung đi. Nhưng mà, lưu lại trong cung cũng thật đáng tiếc, nam tửtrong cung, ngoại trừ Hoàng thượng ra, cũng chỉ có thể là thái giám màthôi.
“Mẫu thân ta nói rồi, không thể nói tên cho người lạ biết.Ngươi là người lạ, tuy ngươi rất dễ nói chuyện, nhưng hôm nay ta sẽkhông nói tên cho ngươi biết đâu. Đợi lần sau gặp mặt ta sẽ nói tên cho, được không?” Điểm Điểm rất thích người lạ này, bé đề nghị.
“Được! Thế vừa nãy nhóc cười gì vậy? Có thể nói ta biết tại sao nhóc lại cườihay không?” Hoàng thượng không hỏi tiếp nữa, nhưng lúc nãy bé cười vuivẻ như thế, có lẽ là có chuyện càng buồn cười hơn? Bệnh nhiều ngày nhưvậy, đã lâu không được vui vẻ như vậy rồi.
“Ha ha…” Điểm Điểmnghe thấy hắn hỏi lúc nãy tại sao mình cười, bé liền cười bò lăn ra đất, vung tay một cái, không cẩn thận làm đổ bình hoa bên cạnh, choang mộttiếng vỡ tan.
“Thúc thúc, không phải cháu cố ý đâu!” không đình chỉ ý cười, bé vộ vàng nói.
“Không sao, chỉ là một bình hoa thôi mà! Nhóc nói đi, lúc nãy sao lại cườithành cái dạng này, chẳng phải đã nói ‘vui một mình không bằng mọi người cùng vui’ hay sao?”
Điểm Điểm không hiểu đấy là ý gì, nhưng tại sao lại cười thì bé biết:
“Thúc thúc, là vì lúc nãy người uống nước tiểu của cháu đấy…nước tiểu khó ngửi như vậy, sao thúc lại uống nước tiểu thế?
Điểm Điểm không hiểu hỏi, những người trong phòng đều sợ đến mặt trắng bệchcả ra. Hỷ công công cũng sợ đến nỗi vội vàng quỳ xuống, cùng với mấy vịthái y dập đầu xin tha mạng. Tiểu tổ tông này, thật đúng là phanh phuichuyện này ra rồi.
Lúc Hoàng thượng nghe đươc mình uống thứ đó,nhớ đến cái mùi khai mình ngửi được lúc ban đầu, một loại cảm giác bịđùa giỡn xộc thẳng vào tim, hắn liền bắt đầu nôn ra, nôn đến không thểnôn được nữa, mới nâng khuôn mặt nhợt nhạt lên, lạnh giọng nói:
“Đùa giỡn trẫm như vậy, vui lắm hả? Nếu như không phải nó…nó đâu rồi?”
Hoàng thượng chỉ chỗ lúc nãy Điểm Điểm đứng, bên đó làm gì có bóng dáng đứatrẻ nào, cứ như một giấc mơ, bé cứ thần kỳ mà biến mất như vậy. Chỉ cóbình hoa bị vỡ, nhắc nhở hắn, đã từng có người đứng đây, một người khiến cho hắn vui vẻ.
Hỷ công công ngẩng đầu lên, nhìn thấy chỗ đótrống trơn, ông cũng buồn bực lắm. Sao đột nhiên lại không thấy ngườiđâu hết? Chắc không phải nhân lúc hỗn loạn bỏ chạy rồi đấy chứ?
“Hoàng thượng, lão nô sẽ phái người đuổi theo, chắc còn chưa chạy được xađâu!” lĩnh hội được ý tứ của Hoàng thượng, Hỷ công công tự động thỉnhanh (*) nói.
“Ừm, đừng làm nó bị thương, biết chưa?” Hoàng thượng gật gật đầu, tiếp tục trừng đám thái y đang cúi đầu, tức giận nói:
“Nói, chuyện như thế nào?”
Tuy đã nôn ra kha khá, nhưng dù có súc miệng cỡ nào, vẫn cứ cảm thấy vịkhai của nước tiểu, cũng bởi vậy, Hoàng thượng lại càng tức giận.
“Hồi Hoàng thượng…lão thần tìm không được thuốc chữa bệnh…đã thử rất nhiềuphương thuốc nhưng không có tác dụng, sau đó nghe một vị công công nó,thứ đó có thể chữa khỏi bệnh cho Hoàng thượng, cho nên…”
Tiền thái y run rẩy đáp, sớm biết là Hoàng thượng sẽ tức giận mà, không ngờ Hoàng thượng lại biết nhanh đến vậy.
“Cho nên, ngươi cho trẫm uống thứ này?” Tức giận trừng bọn họ, Hoàng thượng lạnh giọng nói:
“Tốt, đúng là thái y tốt của trẫm. Tận trách như vậy, thì các ngươi đến thiên lao tự suy xét vài ngày đi!”
Một đội thị vệ nhận lệnh xông vào, kéo đám thái y đang cúi đầu ủ rũ kia rangoài. Lúc Hỷ công công trở về, nhìn tẩm thất trống trơn, ngây ra nhìnHoàng thượng.
“Tìm thấy chưa?”
“Hồi Hoàng thượng, để lạc mất rồi…” không phải bọn công công ngốc, mà là tên tiểu quỷ kia quá tinh ranh.
“Một lũ ăn hại!”
Hỷ công công chẳng dám nói câu nào, quỳ dưới đất chờ Hoàng thượng tráchphạt, chuyện của thái y ông cũng đã nghe rồi. Hoàng thượng đã biết,đương nhiên sẽ không tiếp tục dùng loại thuốc kia nữa, nhưng thái y đềuđã vào thiên lao cả rồi, ai giúp Hoàng thượng chữa bệnh đây?
************
Điểm Điểm vừa hỏi xong, thấy bản mặt kia của hắn biến sắc, lại thấy đámngười kia quỳ xuống xin tha mạng, bé liền biết đại sự không ổn, có lẽHoàng thượng này không biết thứ mình vừa uống là cái gì? Bé sợ hãi luivề phía sau, nhân lúc Hoàng thượng đang nôn đến rối tinh rối mù, nhanhchóng bỏ chạy!
Đứa trẻ thông minh luôn biết xem sắc mặt ngườikhác, thấy chuyện không ổn, khẳng định là ba mươi sáu kế, chuồn làthượng sách! Điểm Điểm chạy ra ngoài, thị vệ ngoài cửa ngăn bé lại, bécười nói:
Mặt mang theo ý cười, nhưng giọng điệu rất kiên định, thị vệ ngây ra mộtlúc, sợ lời nói của bé là thật, làm chậm trễ việc của Hoàng thượng thìphiền phức lắm. Lúc nãy người chọc cho Hoàng thượng vui vẻ đích thực lànó, cho nên để cho nó đi.
Ra khỏi cung điện của Hoàng thượng, béthầm nói nguy hiểm thật. Tuy tên nam tử kia không tỏ rõ thân phận củamình, nhưng khẩu khí nói chuyện của hắn, còn giọng điệu của mấy ngườikia nữa, đều cho thấy hắn là Hoàng thượng. Bản thân sở dĩ không vạchtrần hắn, không phải là bé ngốc, mà là không muốn chịu thiệt. Nếu nhưthừa nhận hắn là Hoàng thượng, há chẳng phải vai vế của mình sẽ thấp hơn hắn rất nhiều hay sao? Lúc gặp mặt có phải cũng cần khom lưng cúi đầugiống bọn họ hay không, như thế thật không tự nhiên!
Trong lòngđang nghĩ ngợi, Điểm Điểm không chú ý có một đám người đang xông đếnđây, đợi đến lúc bọn họ tới, muốn trốn cũng không trốn được nữa, chỉđành phải cúi đầu đứng một bên, muốn đợi bọn họ đi rồi mình mới đi.Nhưng trên thế giới này có người lại thích kiếm chuyện, đám người đangđến trùng hợp lại có người nhàn rỗi thích kiếm chuyện chơi vậy đó.
“Ngươi là tiểu thái giám ở cung nào? Gặp bổn cung tại sao còn chưa chịu quỳ?”Một giọng nói dễ nghe, nhưng lại nói ra nhưng lời không dễ nghe truyềnđên tai Điểm Điểm, Điểm Điểm bực bội sờ sờ thứ đồ trên cổ tay, cười đáp:
“Cháu không phải tiểu thái giám, Hoàng thượng mời cháu vào cung!”
“Hoàng thượng mời ngươi vào cung?” Nữ tử không tin nhìn bé, nghi hoặc hỏi:
“Ngươi biết hiện giờ Hoàng thượn đang ở đâu?”
Nữ tử trong hậu cung đều không biết Hoàng thượng bị bệnh, các nàng đềutưởng Hoàng thượng đang bận công vụ, mà nữ tử đang hỏi chính là vị phitử được Hoàng thượng sủng ái – Liên phi. Tướng mạo của Liên phi ở trongcung thuộc hàng số một số hai, quan trọng hơn là, nàng sinh hạ được mộttiểu hoàng tử, tuy rằng đứa con của nàng nhỏ, nhưng nàng lại được sủngái hơn mẫu thân của đại hoàng tử, cho nên trong cung đồn rằng, sau nàythái tử sẽ là con của nàng.
Đã bốn năm ngày Hoàng thượng khôngđến hậu cung, nữ tử trong hậu cung đều nghị luận lung tung, có người nói Hoàng thượng từ ngoài cung bắt về một nữ tử, hàng đêm xuân tiêu; cóngười nói Hoàng thượng bị bệnh, đột nhiên “không được”…
Đủ mọiloại đồn đãi, khiến cho người có danh vọng cao nhất trong hậu cung –Liên phi – cảm thấy bất an, cho nên hôm nay mới mang theo vài vị phi tửđến tìm Hoàng thượng, muốn dò xét xem đã xảy ra chuyện gì. Hôm nay lạithấy một đứa trẻ bốn năm tuổi bảo là Hoàng thượng tìm nó, nàng khôngkhỏi bắt đầu hoài nghi.
Mấy nữ tử đằng sau cũng bắt đầu xầm xìbàn tán, các nàng cũng không tin Hoàng thượng tìm đứa trẻ nhỏ như vậyvào cung, trừ phi là muốn cho nó làm thái giám!
“Này, nhóc con, ngươi không phải là tiểu thái giám bỏ trốn ra đây đấy chứ?” Một phi tử hỏi.
“Tỷ tỷ, muội nghe nói gần đây có chiêu một nhóm tiểu thái giám tới đây,không biết đứa bé đáng yêu này có bị hoạn hay chưa?” Một phi tử kháccười nói.
“Vậy không phải đơn giản hay sao? Tiểu Từ tử, ngươi qua đó kiểm tra một chút!” Một nữ tử mặc y phục hồng nhạt cười nói.
______________________
Chú thích:
(*) Thỉnh anh: Hán Chung Quân (漢 終 軍 ) tâu xin vua Hán mang dây tơ dài sang trói vua Nam Việt đem về trị tội, vì thế sau này gọi sự đi tòng quân là thỉnh anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]