Chương trước
Chương sau
“Ắc… ta không phảingười lạ, cháu nhìn y phục của ta xem, ta là thái y trong cung, chuyênmôn hầu hạ Hoàng thượng, cháu nói cho ta, cháu tên gì được không?”

Không ngờ tiểu quỷ này cũng thông minh ra phết, trong lòng cảnh giác, nhưnghiện giờ mình cần là một đứa trẻ ngu ngôc, thông minh thì có ích gì?

“Ông tên là gì?” Đứa trẻ nhìn ông, hai mắt long lanh hỏi.

“Ta họ Tiền, mọi người gọi là Tiền thái y!” Tiền thái y vẻ mặt ôn hòa nói,phía sau có người ho khan, ông đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ hiện tại, vộivàng nói:

“Vào trong phòng chơi đi, bên trong có thứ rất hay!”

“Cháu không thèm đâu, mẫu thân cháu nói, người lạ càng đối tốt với mình, thì càng không có ý tốt!”

Đứa trẻ ném cho ông ta một ánh mắt nhà ngươi thật ngốc, xoay người muốn chạy ra ngoài.

Tiền thái y vội vàng kéo bé lại, Lưu thái y cầm ra một cái bình, Tiền thái y nhận lấy, hỏi: “Cháu rất thông minh, cháu xem cái bình này có đẹp haykhông?”

Đứa trẻ nhìn nhìn, một bình sứ trắng men xanh, đích thực là rất đẹp, bé gật gật đầu. Tiền thái y cười nói:

“Cháu có biết cái này dùng để làm gì không?”

Đứa trẻ lắc lắc đầu, bé nghĩ nghĩ, cười đáp: “Cháu biết, mẫu thân cháu nói, cháu là đứa trẻ thông minh nhất thế giới. Cái này nhất định là bày rađể ngắm thôi, nếu không thì còn có thể làm được gì nữa? Chẳng lẽ lạidùng để đi tiểu chắc?”

Tiền thái y gật gật đầu, khẩn trương tánthưởng: “Cháu quả nhiên rất thông minh, cái này chính là dùng để đitiểu, cháu tin không?”

Đứa trẻ lắc lắc đầu, khó hiểu hỏi: “Cháuthông minh, nhưng cái bình đẹp như vậy lại dùng để đi tiểu, thế chẳngphải quá lãng phí hay sao? May mà mẫu thân cháu không ở đây, nếu không,khẳng định sẽ đánh vào mông của ông…”

Mấy vị thái y đang đứng đợi trong phòng đều nhịn không được bật cười, Tiền thái y nghĩ đến việc bịmột nữ nhân đánh vào mông, mặt liền đỏ cả lên, nhưng đây cũng là nhiệmvụ hôm nay của mình, nhiệm vụ không thể không hoàn thành. Nếu như khôngbưng thuốc lên, tuyệt đối sẽ không chỉ là bị đánh vào mông, mà là rơiđầu.

“Ta nói thật mà, nếu không tin thì cháu thử đi? Bảo đảm sẽ không ai nói gì cháu đâu?” Tiền thái y dụ dỗ nói.

Đứa trẻ liếc nhìn cái bình lần nữa, thật sự có thể sao? Từ nhỏ đến lớn, béchưa bao giờ đi tiểu bằng cái bình xinh đẹp như thế này, không biết tiểu vào nó thì có cảm giác ra sao nhỉ?

“Ông cách xa cháu một chút, cháu thử xem!” không nhịn được sự hiếu kỳ, đứa trẻ nói với Tiền thái y.

Tiền thái y gật gật đầu, vội lui vào trong phòng, mấy vị thái y đều nhìn đứa trẻ không rời mắt, đứa trẻ xoay người ra chỗ khác, đưa lưng về phía bọn họ rồi bắt đầu rầm rì tiểu. Sau khi xong việc, bé cầm chiếc bình lênchuẩn bị đổ ra ngoài, bé muốn xem xem đổ ra ngoài là cái thứ gì. Tiềnthái y vội chạy ra, cướp lấy cái bình:

“Cám ơn cháu nha, cái nàykhông cần đổ, bọn ta còn cần dùng đến nó!” Nói xong, ông hết sức caohứng cầm lấy cái bình đi vào phòng, đứa trẻ hiếu kỳ nhìn bọn họ, khôngphải chỉ là nước tiểu thôi sao? Bọn họ giữ lại thì có tác dụng gì chứ,đừng có nói là muốn uống đấy nhé?

Nghĩ đến bọn họ muốn uống “nước tiểu” của mình, bé liền bật cười ha ha, cũng không lập tức rời đi, màtrốn ở một bên, nhìn động tác của mấy người trong phòng.

Chỉ thấy bọn họ đem nước tiểu của mình đổ vào trong một cái bát, sau đó bỏ thêmvào một chút gì đó, dùng đũa khuấy mấy cái, rồi cùng nhau bưng ra ngoài. Nhịn ý cười, đứa trẻ từ từ đi theo phía sau bọn họ, mãi đến khi đi đếnmột căn phòng lớn.

Thật ra đứa trẻ này không phải ai khác, chínhlà Điểm Điểm của chúng ta. Nhìn thấy rất nhiều thị vệ đứng ở cửa, ĐiểmĐiểm lục tìm trong đầu, đây là nơi nào, phải làm sao để đi vào nhỉ? Thấy mấy vị thái y sắp sửa quay đi, bé chạy lên phía trước, thanh âm khônglớn lắm kêu lên: “Thái y…đợi cháu với!”

Thị vệ ngoài cửa trướctiên là kinh ngạc một chút, sau khi nhìn dung mạo của Điểm Điểm thìtrong lòng liền cả kinh, cũng không làm khó bé, chỉ cúi đầu rồi cho bévào. Điểm Điểm cao hứng tự tâng bốc bản thân, đúng là càng ngày càngthông minh, điểm này mà mình cũng nghĩ ra.

Bên ngoài viện nàycanh phòng rất nghiêm, nhưng người bên trong lại không nhiều, chỉ lácđác vài cung nhân, nhìn thấy một đứa trẻ cũng chẳng có chủ ý gì. Chẳngphải đã có người trông cửa rồi hay sao? Những người không phận sự muốnvào cũng không vào được. Sự lơ là của bọn họ, khiến cho hành động củaĐiểm Điểm càng thêm dễ dàng, nhân lúc thái y không chú ý, bé liền lẻnvào trong phòng. Thấy bọn họ cung cung kính kính quỳ dưới đất.

Hỷ công công đang sốt ruột, không ngờ thái y thật sự đã đến, xem ra tháigiám ra ngoài không lâu kia cũng đủ cơ trí, chỉ là chuyện này đừng đểmấy chủ tử trong cung biết là được.

“Cuối cùng cũng sắc xongthuốc rồi à?” Hỷ công công đi lên phía trước, tiếp lấy nửa bát thuốctrên tay thái y, đưa đến trước mặt Hoàng thượng.

Hoàng thượngnhăn mày, mùi vị của thuốc này thật kì quái, thế nhưng hiệu quả rất tốt, mà liều lượng cũng không nhiều, cắn răng cũng có thể chịu được. Hắn mặt nhăn mày nhó hai hớp uống hết, tiếp lấy nước đường súc miệng mà Hỷ công công đưa tới, nước vừa uống, còn chưa súc miệng xong, thì nghe thấy một trận tiếng cười ha ha…

Tiếng cười đột nhiên truyền tới, dọa cho Hỷ công công nhảy dựng lên, mấy vị thái y cũng nương theo tiếng cười mà nhìn, vừa thấy là đứa trẻ kia, mặt họ liền trắng bệch, vội hô: “Thíchkhách, có thích khách!”

“Thích khách, nó sao?” Hoàng thượng phun nước trong miệng ra, nhìn đứa trẻ đang cười ngặt nghẽo kia, đùa cợt nói:

“Vậy ái khanh thật sự là mắt mờ rồi, có thích khách nào nhỏ như vậy không? Có lẽ, nó vẫn còn chưa cai sữa đâu!”

Mấy vị thái y sợ hãi quỳ xuống, Điểm Điểm nghe thấy Hoàng thượng nói bé vẫn chưa cai sữa, tức giận trừng mắt nhìn hắn:

“Ngươi chưa cai sữa thì có? Mẫu thân ta nói, trẻ con uống nhiều sữa không tốt, một tuần tuổi liền cho ta cai sữa rồi!”

Hoàng thượng bật cười, đây là con cái nhà ai, thật sự rất đáng yêu. Từ trướctới nay, người nói Hoàng thượng chưa cai sữa e là chỉ có một mình bé mà thôi? Đối với sự bất kính của bé, hắn không mảy may tức giận, ngược lại cảm thấy rất đáng yêu, hắn cười nói:

“Trẫm chưa cai sữa? Sao cóthể như thế được, là nhóc chưa cai sữa thì có? Lời mẫu thân nhóc nói màcũng tin, trẻ con phải uống nhiều sữa mới tốt. Con gái của trẫm, đềuuống đến độ tuổi này của nhóc đấy!”

Điểm Điểm lắc lắc đầu: “Vậycon gái ngươi cũng thật không có tiền đồ. Mẫu thân ta nói, lúc nên tựmình ăn thì phải tự mình ăn, uống nhiều sữa thì sẽ trở nên ngu si. Ngươi cho rằng tại sao ta lại thông minh như vậy? Chính là vì từ nhỏ mẫu thân ta đã bắt đầu rèn luyện cho ta rồi!”

“Ha ha…” Hoàng thượng cười sang sảng, hắn hiếu kỳ hỏi:

“Nhóc là con cái nhà ai? Đến hoàng cung làm gì?”

Điểm Điểm thở dài một tiếng: “Haizz, chuyện này, không nói thì hơn. Nếu như biết ta là con cái nhà ai, ta còn cần phải bận rộn như vậy hay sao? Đều tại người mẹ thiếu đầu óc kia của ta, con đã lớn từng này rồi, lại quên cha ta hình dáng ra sao? Cho nên ta phải ra ngoài giúp tìm cha ta!”

“Ha ha…” Hoàng thượng cười đến gập cả bụng, Hỷ công công thấy Hoàng thượngvui vẻ, trong lòng cũng mừng, nhưng sao cứ cảm thấy mặt mũi tên nhóc này nhìn rất quen nhỉ? Hình như…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.