Tuần khai giảng đầu tiên của năm lớp mười hai đã kết thúc, Ngô Thụ Sơn đã trở lại.
Tiết tự học buổi tối, Ngôn Hy lén soi gương dưới gầm bàn học, cô ấy vừa chỉnh trang lại đầu tóc vừa dùng khuỷu tay chọc chọc Tô Chỉ đang viết lách nãy giờ.
Tô Chỉ viết nguệch một nét ra ngoài, cô cười trộm một tiếng, sau đó đè thấp giọng nói: “Hôm nay A Chính có đến đón cậu không?”
Ngôn Hy cất gương đi, trên mặt không nén được ý cười: “Ừm, lát nữa tớ không học tiết cuối, ngày mai là Ngô Thụ Sơn quay về trông tiết tự học buổi tối rồi, về sau khó mà tóm được cơ hội lắm.”
“Mà này,” Tay Ngôn Hy cầm bút giả vờ làm bài tập, “Tinh thần học tập dạo gần đây của cậu sắp đuổi kịp tớ đến nơi rồi đấy.”
Tô Chỉ mím môi, “Tớ mà còn không chịu học nữa thì sau này làm được trò trống gì.” Cô cầm băng dính dán lên nét vẽ nguệch vừa nãy.
Ngôn Hy chớp chớp mắt, cũng hiểu ra ý của Tô Chỉ.
Bây giờ Tô Xương Minh và Tề Mỹ Ngọc chẳng qua là giữ lại chút lương tâm cuối cùng trong lòng, nên mới nhờ cậy giao phó một năm cuối cùng trước khi Tô Chỉ thành niên cho người khác mà thôi.
Sau này thì sao đây, trong lòng Tô Chỉ rõ hơn ai hết.
Về sau, chỉ có chính bản thân cô mà thôi.
“Cậu lên đại học thì phải làm sao đây?” Ngôn Hy nhỏ giọng hỏi han.
Tô Chỉ mặt không cảm xúc cong cong khoé môi, bộ dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-phuc/2868089/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.