Đi đến cuối đường cái, rồi lại đi tiếp chính là lối vào cao tốc.
Đương lúc quay đầu lại, Trình Hoài Cẩn hỏi cô: “Thấy đỡ hơn chưa?”
Tô Chỉ ngây người một lúc, phút chốc hiểu ra không ngờ anh đang đưa cô đi dạo cho xuôi bụng.
“Đỡ rồi.”
Một câu trả lời quá đỗi ngắn gọn, trong lòng bất chợt có cảm giác căng thẳng ập tới.
Trình Hoài Cẩn chẳng hề để ý, cứ thế cùng cô đi bộ trở về. Tô Chỉ hơi tụt lại phía sau, khóe miệng khẽ mím. Nhưng nụ cười thì đã lên men hiển hiện bên bờ môi, nhẹ nhàng quấn bện lấy trái tim cô.
“Chú là người Bắc Kinh sao?” Tô Chỉ tăng tốc, tiến lên theo kịp bước chân Trình Hoài Cẩn.
“Không phải, sao lại hỏi vậy?”
“Vừa nãy tôi nghe được lúc trên đường đi với cả lúc ăn cơm.” Tô Chỉ thành thật trả lời, “Chị ấy nói người nhà của chú đều ở Bắc Kinh, cứ luôn miệng hỏi chú có muốn về nhà không, nên tôi tưởng là chú tới Bắc Xuyên một mình.”
Trình Hoài Cẩn quay qua liếc nhìn cô một cái, “Không phải một mình tôi tới Bắc Xuyên, mà là một mình tôi ở lại Bắc Xuyên. Trước kia ba và anh cả tôi cũng đều là người Bắc Xuyên, sau này thay đổi công việc nên đã tới Bắc Kinh.”
“À, ra là vậy.” Tô Chỉ gật đầu như đã hiểu ra, trong lòng cô có chút mừng thầm, mừng vì không ngờ Trình Hoài Cẩn lại thật sự trả lời câu hỏi của cô nghiêm túc đến thế.
Không hề có chút gì gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-phuc/2868075/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.