“Tôi đói rồi, phải ăn suất lớn.” Tô Chỉ chống khuỷu tay lên bàn, ra vẻ trịnh trọng nói.
“Được thôi, suất nhỏ vốn dĩ là gọi cho tôi mà.” Trình Hoài Cẩn vẫn điềm nhiên như không bóc một bộ dụng cụ ăn đưa cho cô.
Tô Chỉ thấy anh cứ phải hơn thua với cô mới chịu, thế là không nhịn được lại trêu chọc anh: “Quả nhiên là đàn ông trung niên, phải ăn ít còn giữ dáng nữa chứ.”
Trình Hoài Cẩn lẳng lặng nhìn cô một cái: “Cứ nhớ lát nữa đừng lãng phí thức ăn là được.”
“Không có chuyện đó đâu.”
Tô Chỉ thề thốt son sắt với anh, nhưng ngay khi bát mì nhỏ được mang lên, cô vẫn giơ tay bảo người phục vụ bưng đến trước mặt mình. Trình Hoài Cẩn khẽ cong khoé môi, cũng không bóc mẽ cô.
Sau khi hai bát mì được mang lên, Tô Chỉ còn cố ý so sánh chênh lệch giữa suất to và suất nhỏ. Cô dựng ngón cái và ngón trỏ ở cạnh bát của Trình Hoài Cẩn khua khoắng một hồi, sau đó lại khua khoắng bên bát của mình.
“Suất nhỏ ít hơn hẳn.” Cô tặc lưỡi cảm thán.
Trình Hoài Cẩn chống khuỷu tay lên mặt bàn, cứ để mặc cho cô bày trò.
“Chú có ăn nổi không? Có cảm giác còn nhiều hơn cả quán lần trước chú đưa tôi đi đấy.” Tô Chỉ hỏi.
Trình Hoài Cẩn dùng đũa trộn lên, nhìn ước lượng lượng đồ ăn, “Được.”
Khóe miệng Tô Chỉ không nén nổi nụ cười.
“Cười cái gì?” Trình Hoài Cẩn hỏi.
Tô Chỉ thoáng cái tắt ngúm nụ cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-phuc/2868068/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.