Thực ra đây là lần đầu tiên Tô Chỉ chăm chú ngắm nhìn bầu trời bao la vô tận trong màn đêm yên ắng lâu đến thế này.
Mà thật ra cũng không hẳn là màu đen.
Là sắc lam rất đậm, thấp thoáng có làn mây bay và đốm sáng trắng.
Cô lại lấy cái áo cardigan len dài tay mặc lúc ra khỏi nhà hồi chiều, ngồi xuống vị trí cách Trình Hoài Cẩn chưa tới một mét.
Tô Chỉ quả thật không nói chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi cạnh anh.
Theo yêu cầu của Trình Hoài Cẩn, chỉ yên lặng ngồi bên anh một lúc.
Lần đầu tiên có cảm giác rằng người khác cần đến mình.
Nó nhỏ nhoi đến mức thậm chí khó mà nắm bắt, nhưng lại giống như một hạt giống phiêu diêu theo làn gió bay đến trái tim Tô Chỉ. Máu thịt bị dùng sức kéo căng ra, rồi cứ thế mà lan tràn, sinh trưởng.
Cũng giống như vô số lần cô từng bị bác họ đay nghiến vì phạm lỗi sai, vì làm không vừa ý, hoặc vì một lý do nào đó mà chính cô cũng không hay biết.
Cô cảm nhận được một một cơn chấn động mãnh liệt trong lồng ngực, nó khiến cô vừa chua xót lại vừa cay đắng.
Cô muốn biết liệu có phải lúc này Trình Hoài Cẩn cũng đang trải qua những phút giây như cô đã từng hay không.
Ánh mắt Tô Chỉ chầm chậm liếc qua.
Trình Hoài Cẩn vẫn giữ tư thế ban đầu, khuỷu tay chống lên đầu gối, ánh mắt khẽ rũ xuống.
Một tầng ánh sáng nhàn nhạt phủ lên xương mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-phuc/2868067/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.