“Bây giờ đi chỗ nào uống chút gì đó được nhỉ?”
“Cái gì cơ?”
Tô Chỉ quay sang nhìn Giang Triết: “Có thể uống rượu ở đâu?”
“Trình Hoài Cẩn sẽ không đồng ý đâu.”
“Liên quan đến chú ấy à?”
Giang Triết nhìn cô một cái, nhanh chóng tấp xe vào lề đường.
Anh ấy lấy lại điện thoại của mình, mở nhật kí cuộc trò chuyện ra. Lát sau bật thốt ra một câu chửi bậy.
Ánh mắt anh ấy nhìn tấm kính chắn gió phía trước mặt với vẻ hơi bực mình, nhưng cũng không nói năng gì.
Giang Triết không cách nào trách cứ Trình Hoài Cẩn được, hai người đã quen biết nhau bấy nhiêu năm trời, làm sao anh ấy không hiểu con người Trình Hoài Cẩn cho được. Anh ấy cảm thấy bực bội nhưng cũng đành chịu không thể làm gì khác.
Mà hơn cả, Giang Triết cảm thấy xót xa. Đây là xiềng xích mà Trình Hoài Cẩn tự áp đặt lên chính bản thân mình, nếu như anh không tự nguyện thoát ra khỏi đó, vậy thì chẳng một ai có thể ép buộc được anh cả.
Giang Triết quay sang nhìn Tô Chỉ đang nhoài người lên bệ cửa sổ không nói một lời, sau đó vươn tay khởi động lại xe.
“Uống một chút vậy, anh đưa em đi.”
-
Lúc Tô Chỉ về đến nhà thì đã là mười một rưỡi đêm, Giang Triết đậu xe ngoài cổng nhà họ Trình rồi đưa cô vào đến tận gian nhà phía tây.
Đẩy cửa ra, trong phòng khách im lìm không tiếng động, đèn đóm cũng không bật.
Hơi ấm phả vào mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-phuc/2868009/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.