Bờ biển gần Bắc Xuyên nhất phải lái xe về phía nam mất một tiếng đồng hồ. Nơi đó cũng không phải điểm du lịch nổi tiếng vì lý do không có bãi cát rộng lớn. Khi Trình Hoài Cẩn đưa Tô Chỉ đến nơi thì đã hơn mười một giờ đêm.
Từng lớp sóng biển đánh vào mặt đá ngầm màu đen cứng rắn, rồi lại rút về theo một vòng lặp.
Trong sắc trời đêm u tối, tiếng thủy triều bao trùm lấy hai người từ mọi phương khắp hướng.
Tô Chỉ tiến lên vài bước, cô đứng trên một phiến đá ngầm, cứ thế ngẩn người phóng tầm mắt trông về phía bên kia của mặt biển rộng lớn.
Trình Hoài Cẩn mở cốp xe ra, ánh mắt nhìn về phía Tô Chỉ.
Giữa màn đêm đen rộng lớn, một mình cô đứng trên phiến đá ngầm không cao là mấy.
Gió biển thổi lướt qua bên người, cũng thổi bay làn váy khiến nó dán chặt lên cơ thể cô.
Ánh trăng phủ lên mái tóc đen một tầng vải sa trắng lành lạnh. Sợi dây chuyền mảnh dẻ trên cần cổ cũng ánh lên chút tia sáng lấp lánh vụn vặt.
Trình Hoài Cẩn nhìn cô thật lâu, nhưng anh lại chẳng thể nhìn ra được vẻ yếu đuối cô từng dễ dàng bộc lộ ra bên ngoài như trước kia.
Là vẻ yếu đuối mà anh có thể nhìn thấu trong nháy mắt, dù cho cô có nói những lời sắc bén như thế nào đi chăng nữa.
Bắt đầu có sự thay đổi từ khi nào vậy?
Là kể từ lần đầu tiên anh phá vỡ nỗi ảo tưởng nực cười của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-phuc/2867989/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.