Tô Chỉ vẫn luôn suy nghĩ, suy nghĩ về ngày đầu tiên cô dọn tới sống ở nơi này là như thế nào.
Dì Lý muốn xách hành lý giúp cô, cô hoảng loạn nói không cần. Trình Hoài Cẩn đứng sau bàn đảo bếp trong phòng khách nhìn cô, cô giả vờ bình tĩnh nói mình sẽ không ở lại đây.
Lần đầu tiên ngủ trên chiếc giường này mang cảm giác ra sao?
Hình như cô đã mê man trằn trọc, nửa tỉnh nửa mê suốt đêm dài.
Đã là chuyện từ rất lâu, rất lâu khi trước.
Hóa ra, trong thoáng chốc, mọi thứ đã đi đến hồi kết rồi.
Cô sẽ không ở lại đây.
Bây giờ cô cuối cùng cũng được như ý nguyện rồi.
Màu mực đậm trên bầu trời dần phai nhạt. Dần dà có thể nhìn thấy đường nét phía chân trời xa xăm.
Bốn rưỡi sáng, tựa như một khoảnh khắc tách biệt khỏi thế giới thực tại. Mọi thứ tĩnh mịch đến lạ thường, cũng có chút gì đó không chân thực.
Tô Chỉ đã ngồi trên chiếc ghế ngoài ban công kia hồi lâu.
Bên cạnh là một cái vali màu đen đã sửa soạn xong xuôi.
Giống hệt như khi cô đặt chân tới chốn đây.
Cái cảm giác về thứ định mệnh hoang đường này khiến cô không nhịn được muốn bật cười.
Sau khi quay về từ bờ biển, cô thu dọn tất cả đồ đạc của mình vào vali hành lý. Sau đó gọi cho Giang Triết một cuộc, hỏi anh ấy liệu mình có thể ở nhờ nhà anh ấy mấy hôm không.
“Đợi khi nào tìm được căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-phuc/2867987/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.