Đêm cuối cùng trong năm, Tô Chỉ chỉ ở nhà xem phim một mình.
Là một bộ phim hài rất nhàm chán nhạt nhẽo, trong phòng ngủ đã tắt đèn, chỉ có ánh sáng từ màn hình hắt lên khuôn mặt cô.
Cô không ngủ được, đành mở trừng trừng hai mắt xem hết bộ phim đó.
Giây phút vừa mới gập laptop lại, ấy thế mà cô đã quên sạch nội dung bộ phim muốn truyền tải.
Một nỗi mỉa mai trớ trêu vô cớ cũng đã rũ bỏ hết thảy sự lơ đễnh phân tâm của cô.
Căn phòng ngủ trở thành nơi lánh nạn náu mình tối tăm âm u, cô quấn mình trong chăn, mỗi một ngóc ngách trên cơ thể đều dán chặt vào lớp chăn ấy, như thể chỉ có vậy mới khiến cô an tâm phần nào.
Cứ ngỡ như đã lãng quên hoàn toàn, cứ tưởng như có thể tiến về phía trước không chút vấn vương bận lòng.
Vậy mà khi anh cứ xuất hiện hết lần này đến khác, màn mưa phùn không thể đè nén lại bắt đầu tuôn rơi rả rích trong trái tim cô.
Cứ thế róc rách ngấm xuống, hòng đánh thức vùng đất đã khô cằn kia.
Nhưng, lí trí hãy còn đó.
Cô chẳng thể quên được cái đêm hôm ấy anh đã dứt áo ra đi nhẫn tâm đến nhường nào, khiến cô phút chốc mất đi tất cả ra sao.
Nhưng khi Tô Chỉ chìm sâu vào giấc ngủ, trái tim lại giăng mắc màn sương mù dày đặc.
Nơi lối đi nhỏ trong giấc mộng, cô hoàn toàn dựa vào cảm tính, cứ thế cất bước tiến về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-phuc/2867966/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.