Gần như trong nháy mắt, cảm giác thẹn thùng nhấn chìm Tô Chỉ tựa cơn thuỷ triều dâng trào.
Cơ thể nóng rạo rực như thiêu như đốt, hít vào thở ra có thể cảm nhận được luồng hơi nóng tràn ra khỏi cổ họng.
Thậm chí không cần sờ, cô vẫn dám chắc vành tai đã đỏ bừng lên cho xem.
Tô Chỉ ngước mắt lên, bấy giờ mới nhận ra hai tay mình vẫn đang túm chặt cẳng tay Trình Hoài Cẩn.
Cô buông ngay tay ra như phải bỏng, xoay người sải bước đi nhanh về phía cổng vườn dâu.
Ánh mắt hoang mang lảng tránh, câu nói kia cứ mãi lởn vởn quẩn quanh trong tâm trí:
“Cầu vồng này.”
Tiếng gió rít gào vụt qua bên tai cô, Tô Chỉ ủ rũ đi thẳng về phía trước.
Bất chợt một cánh tay kéo cô lại từ phía sau, Tô Chỉ hơi giật mình quay phắt đầu lại, chẳng ngờ lại nhìn thấy đó là Trình Hoài Cẩn.
Anh hơi nhướng mắt, sau đó cũng buông tay ra: “Cửa vào ở phía sau lưng em.”
Tô Chỉ dừng bước.
“…”
Cô hối hận rồi, cô muốn, về nhà, ngay bây giờ!
Trình Hoài Cẩn rũ mắt nhìn Tô Chỉ đang đứng cứng ngắc người không nhúc nhích.
Thế rồi tự nhiên cô quay ngoắt chuyển hướng, giậm chân bịch bịch bịch lao về phía cổng vườn dâu.
Một nửa chiếc khăn quàng cổ rủ xuống trông tựa cánh bướm trắng tung bay giữa bầu trời, Trình Hoài Cẩn khẽ mím môi rồi sải bước theo sau.
Như một hình phạt dành cho Trình Hoài Cẩn, kể từ lúc bước vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-phuc/2867959/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.