Một tháng sau.
Linh sơn, một ngọn núi vô danh, cao hơn mặt biển hai nghìn ba trăm mét.
Biển mây nổi thành cụm, cưỡi rồng lái xe sương.
Mặt hướng phía đông, tôi ngồi xếp bằng trên một cụm đất nhỏ nơi đỉnh núi, ngồi thiền như bình thường. Nhưng càng điều tức, ngực càng lo lắng, rốt cuộc nội tức tán loạn, ngực truyền đến cơn đau nhức.
Tôi hơi cuộn người, im lặng cười khổ. Còn luyện tiếp, không thể không tẩu hoả nhập ma.
Chỉ có thể bắt đầu động quyền cước, nhưng khoát tay, nội tức toán loạn khiến ngực tôi hơi đau, căn bản không dùng lực được, tư thế cũng nghiêng ngả, ngã trái ngã phải, hay cho một bộ ngạnh quyền bị tôi múa đến là phô trương.
Được rồi, không nên tự mình chà đạp công phu, đối với bản thân ngoại trừ điên cuồng luyện công ra, thật không biết làm thế nào dừng được nhớ nhung điên khùng trong đầu!
Mọi người thường nói, nếu muốn chân chính kết thúc một phần tình cảm luyến lưu, biện pháp hữu hiệu nhất chính là bắt đầu một phần khác.
Khi tôi cùng Cô Kiến Hoa chia tay, tôi hình như đã nghe theo, trầm mình nơi quán bar hàng đêm ca hát. Tuy rằng phát tiết xong vẫn trống rỗng đến khó chịu, nhưng ít ra, lúc phát tiết, có thể đem cái bóng của đối phương đuổi xa khỏi đầu óc tôi, nhưng lần này, hoàn toàn không được.
Tôi có thử tới “Silence Forest”, mặc kệ 1 hay 0, ai đến tôi cũng không cự tuyệt.
Chó nóng nảy còn có thể nhảy tường, nếu thật không có 1, chí ít tiểu 0 cũng có thể 69 cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-linh-thoi-dai/1331933/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.