Nằm viện một hồi, vị đại thiếu gia bốc đồng kia liền ồn ào muốn xuất viện, chê gối đầu quá cứng, khăn trải giường quá ráp, giường quá chật, bốn bờ tường trắng loá làm cậu hoa mắt, bóng cây ngoài cửa sổ khiến cậu đau đầu, trong không khí toàn mùi thuốc khử trùng khiến cậu buồn nôn, y tá giọng ỏn à ỏn ẻn cả người đầy mùi nước hoa khiến da cậu bị dị ứng… Tôi gí vào, hoàng tử hạt đậu*cũng không khó hầu như cậu!
Cũng may nhà họ Việt có tiền, bác sỹ riêng gọi lúc nào là đến lúc đó, hơn nữa vết thương của cậu khép miệng không tồi, xuất viện hẳn là chuyện nhỏ, tôi không phản đối.
Trên tay mang theo túi lớn túi nhỏ, đều là đồ ăn vặt Việt Triển Bằng thích, tôi đứng trước thang máy, đợi hạ xuống.
“Đing” một tiếng, thang máy đặc biệt đến, từ từ mở ra. Không như lúc trước, trong thang máy có một người đàn ông trung niên ngồi trên xe lăn.
Ông ta đi một mình, hành động bất tiện, một tay bám cửa, một tay đẩy xe, hơi vất vả mà di chuyển, tôi bước lên trước, đẩy ông ta ra ngoài.
“Cảm ơn.” Người đàn ông trung niên rất lịch sự nói cảm ơn.
Ngũ quan ông ta vàng võ đầy đặn, cùng Việt Triển Bằng có vài phần tương tự. Có thể do ngồi xe lăn nên có chút gầy gò, nhưng vẻ mặt lại ẩn sự kiên định, gần giống khí chất bình tĩnh khi ngồi thiền, để lại ấn tượng sâu sắc.
“Cậu nhất định là vệ sỹ riêng của Tiểu Bằng- Nguỵ Dương tiên sinh?” Ông ta nhìn tôi, mỉm cười.
“Hổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-linh-thoi-dai/1331929/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.