Ba ngày sau.
Bệnh viện hạng nhất, phòng bệnh VIP.
Bước chân không nhanh không chậm, mang theo vẻ bình thản không chút cấp bách, tôi hướng tới phòng bệnh quen thuộc…
Xa xa đã nhìn thấy ba người hầu Việt gia phái tới, luẩn quẩn lúc ẩn lúc hiện ở ngoài phòng, rất là thu hút sự chú ý.
May mắn được cầm máu cứu chữa đúng lúc, hơn nữa Việt Triển Bằng tuổi còn trẻ, thân thể vốn mạnh, đầu đạn dù găm trúng ngực trái cậu ta, nhưng chưa hại đến tim trải qua cuộc giải phẫu, đã hết lo ngại. Giám sát cả một đêm, câu ta được chuyển qua phòng bệnh đặc biệt.
Phòng bệnh VIP thiết bị tiên tiến, có bác sĩ săn sóc cẩn thận, điều kiện tương đối tốt. Nhưng Việt gia lo lắng y tá bênh viện chăm lo không chu toàn, bèn phái đến ba người hầu giàu kinh nghiệm, đặc biệt đến hầu hạ cậu ta. Tôi mặc dù cảm thấy không cần phải phô trương như thế, thì cũng đành thông cảm cho thân phận đặc biệt của Việt Triển Bằng.
“Mọi người sao lại ở đây?” Tôi nhíu mày.
“Ngụy tiên sinh, ngài rốt cuộc cũng đến.” Một vị người hầu lớn tuổi, nhìn thấy tôi, cảm động đến nước mắt già tung hoành, ” Chúng tôi vẫn một mực chờ ngài mà.”
“Như thế nào không vào hầu hạ thiếu gia nhà mọi người?”
“Chính là thiếu gia không muốn chúng tôi hầu hạ, chê chúng tôi ồn, kiên quyết đuổi chúng tôi ra ngoài. Vừa rồi đầu bếp riêng mang đồ ăn nóng sốt đến, cậu ấy cũng không ăn, đều để sang chỗ khác.
“Sao lại tùy hứng thế?”
Tôi bảo bọn họ lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-linh-thoi-dai/1331928/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.