Dịch: Amelie.Vo
“Thầy nói giỡn với em sao?” Loria hỏi: “Giáo sư, chuyện này……”
“Không phải giỡn.”
Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, gương mặt của hắn khiến người ta có cảm giác không chân thật…
“Anh muốn có em.”
“Nhưng mà…”
“Anh biết em là người phương Đông, cũng hiểu rõ những chuẩn mực đạo đức mà em được dạy dỗ từ bé đến giờ.” Tà thần nói: “Nhưng ngay cả ở đất nước em, những trường hợp về tình yêu giữa thầy và trò cũng không hiếm gặp, ví dụ như Lỗ Tấn và Hứa Quảng Bình.”
Loria im lặng một vài giây.
“Ở đất nước em tuy không cấm tình yêu giữa thầy và trò, nhưng xét về mặt đạo đức, họ sẽ bị người đời lên án.”
“Không sao”, hắn nói: “Tôi không có đạo đức.”
Loria cạn lời, cô chợt nhận ra hình như mình vừa bị câu nói của thầy xúc phạm
Ơ nhưng kiểu xúc phạm này……cũng không đáng ghét lắm nhỉ?
Ngược lại, cô cảm thấy kiểu theo đuổi nhanh-gọn-lẹ này của giáo sư làm cô hơi mếch lòng.
Giáo sư tỏ tình bình tĩnh như vậy, phải chăng thầy đã từng theo đuổi nhiều cô gái khác? Sử dụng cùng một thủ đoạn tán tỉnh ư?
Loria hiểu rõ sự cởi mở trong văn hoá phương Tây. Chẳng hạn như bạn nam mượn bút của cô hôm trước, những cô nàng đi cùng xe với cậu chàng mỗi tuần đều không phải là cùng một người. Hoặc chị gái đồng nghiệp làm chung nhà hàng cũng thường thay bạn trai như thay áo.
Loria không có ý đánh giá họ, cô chỉ cho rằng mình không thích hợp với những mối quan hệ tình cảm chóng vánh, ngắn ngủi nhưng đầy cuồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-hoa/474983/chuong-17.html