Chờ khi Giản Ninh buông ra bả vai cô, Hinh gia còn vẫn duy trì tư thế chôn ngực.
Giản Ninh cúi đầu nhìn cái đầu dưa của người nào đó, cạn lời, đành phải duỗi tay nhẹ nhàng túm túm bánh quai chèo biện dài của cô.
“A!” An Hinh ngưỡng mặt buông ra tay, ánh mắt mất tiêu cự nhìn vào trong mắt bình thản mà đen nhánh của Giản Ninh, bỗng nhiên hoàn hồn, theo bản năng mà lui về phía sau hai bước.
Mắt thấy cô liền sắp rời khỏi dù, Giản Ninh vội vàng nhanh tay lẹ mắt túm cô trở về, lực lượng hai bên đối kháng, lực anh lớn một ít, vì thế Hinh gia lại một lần quang vinh mà vùi vào ngực anh ăn đậu hủ đi.
Lần này Hinh gia hai tay để ở bên người không ôm lên đi, tỏ vẻ chính mình trong sạch. Hơi thở Giản Ninh quá dễ ngửi, độ ấm của hơi ấm càng là khiến cô lưu luyến, An Hinh vừa thầm nghĩ đáng tiếc, vừa ngẩng mặt lên, nhéo nhéo cái mũi bị đụng cho có hơi đau của mình, lại lần nữa nhìn Giản Ninh cười hì hì, vô tội giả ngu.
Hai người ăn ý mà không có nói ngoài ý muốn vừa rồi, Giản Ninh vỗ vỗ bả vai An Hinh, ý bảo tiếp tục.
“Thầy Giản, quần áo thầy đều bị ướt rồi, em xin lỗi.” An Hinh đối với hành động thân sĩ vừa rồi của Giản Ninh, rất cảm kích, cũng rất áy náy. “Nếu không, thầy đi về nhà thay đồ đi?”
“Không sao cả, văn phòng có đồ để thay.” Giản Ninh khẽ nhíu mày, nước bùn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-hoa-keu-thu-tieu-the-qua-manh-hu/2109842/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.