Màu môi của cô bé là màu hồng phấn, nhu nhuận mà kiều nộn. Giản Ninh ngón tay hơi hơi dừng một chút, rồi sau đó không dấu vết mà rời đi, giống như hết thảy chỉ là một cái động tác rất tùy ý.
Anh cảm thấy cầm lòng không đậu này xác thật có hơi quỷ dị, nhưng không nghĩ nhiều, chỉ nói là bởi vì duyên cớ dưới đáy lòng xem An Hinh trở thành trẻ con. Lúc trước ở trong cô nhi viện, anh làm anh trai, cũng từng chiếu cố vô số đứa trẻ như vậy, động tác có thể so với cái này còn muốn càng thân mật một chút.
Thời gian quá ngắn, An Hinh còn không có phản ứng lại đây, cũng không kịp ở trong lòng nảy sinh cảm xúc mờ ám gì. Cô theo bản năng mà dùng mu bàn tay xoa xoa khóe miệng, dò hỏi: “A, dơ sao? Không có việc gì, vừa vặn hẳn là trở về tắm rửa.”
Giản Ninh nhìn thoáng qua thời gian, cư nhiên đã sắp 10 giờ. Anh đứng dậy đi dọn hai cái ly, đặt ở trong bồn, sau đó chờ An Hinh nhảy xuống từ trên ghế, vốn định thuận tay vuốt đỉnh đầu cô, tay nâng lên, lại buông, chỉ là nắm lấy bím tóc dài của cô: “Đi thôi, thầy đưa em trở về.”
“Thầy Giản, em liền cách vách, không cần khách sáo như vậy đâu.” An Hinh còn tưởng chối từ, bỗng nhiên vừa sờ túi áo, sắc mặt biến đổi le lưỡi: “Em quên mang chìa khóa rồi. Ha ha, quả nhiên, ở nhà thầy để cái chìa khóa dự phòng là cử chỉ sáng suốt.”
Lúc kinh lúc rống, có đôi khi thông minh có đôi khi rất ngốc, Giản Ninh cũng không biết nên đánh giá An Hinh như thế nào nữa. Anh mỉm cười lắc đầu, trong mắt là vẻ bất đắc dĩ, từ trong ngăn kéo chỗ lối ra vào lấy ra một chuỗi chìa khóa: “Đi thôi.”
An Hinh cho một cái biểu tình “Ai nha, thêm phiền toái cho thầy rồi nhưng em một chút cũng chưa áy náy”. Cũng không biết có phải bởi vì quan hệ ở qua đêm ngày đó hay không, chính mình ở trước mặt Giản Ninh càng ngày càng không có hình. Lại nói tiếp, cô giống như ở chỗ Giản Ninh đã tìm được một chút cảm giác ở chung cùng lão Đường, nhưng mà, so với mối quan hệ thầy trò, càng như là bạn tốt anh em tốt?
Rất tự tại. Không biết, này có phải là do di tình hay không? Chờ khi quốc khánh về zj, cô nhất định phải đi tìm lão Đường tỏ lòng trung thành, nhìn một cái, rời đi lão Đường, trong lòng vẫn nhớ mong như cũ, đều cầm lòng không đậu ở trên người người khác tìm bóng dáng của thầy ấy.
Hạ Lệ từ nhà An Hinh ra tới, trực tiếp đã bị Lăng Linh kéo lên xe mình, cũng chưa cho Cố Linh Lan cơ hội lấy lòng ông anh vợ tương lai.
“Hạ Lệ à, sau này đi học, nếu có chuyện gì, gọi điện thoại cho chị em và anh rể em là được rồi.” Lăng Linh phát hiện chính mình có một ngày cư nhiên sẽ biến dị ra loại gien “brocon” này, cậu em đẹp trai thảo hỉ sức quyến rũ thật là không cách nào chắn được.
“Nếu mà có người dám khi dễ em, nói cho anh rể, tấu chúng nó sống dở chết dở.” Anh Mạnh từ ghế điều khiển quay đầu lại, bày ra một cái tư thế cuồng túm khốc huyễn điếu nổ trời, xứng với một thân cơ bắp 1m9 mấy của anh ta, so với xã hội đen còn xã hội đen hơn.
“Cảm ơn chị Lăng Linh và anh Mạnh.” Hạ Lệ tươi cười xán lạn mà giống như mặt trời nhỏ sáng lên nóng lên: “Yên tâm đi, em nhất định sẽ không làm hai người mất mặt đâu! Hôm nay phiền toái anh chị đưa em về, em về ký túc xá trước, anh chị trở về trên đường chậm một chút nha!”
Tạm biệt cặp đôi anh Mạnh và Lăng Linh, Hạ Lệ lại men theo lối cũ về ký túc xá. Hôm nay tài khoản bị trộm đã trở về, ăn được món ngon, gặp được Thần Bảo tâm can nhi, còn quen biết được một chị gái mỹ nữ siêu xinh đẹp lại lợi hại, tâm tình không cần quá tốt. Cậu khẽ ngâm nga, khi đi đến sân bóng bên kia, đôi mắt càng thêm sáng ngời —— giống như ánh đèn đèn pha trong sân bóng!
Thần tượng! Hạ Lệ dưới chân có gió, quyết định đêm nay nhất định phải thấy được rõ ràng khuôn mặt của thần tượng. Người có tính tình như cậu, có đáp án chưa giải được giấu ở trong lòng, quả thực khó chịu muốn chết.
Đường mà cậu đi vừa vặn ở đối diện cổng chính của sân bóng, muốn vào sân bóng phải đi vòng một vòng không nhỏ. Vì sợ mình đi một chuyến uổng công không vui mừng một hồi, Hạ Lệ còn cố ý trước trèo lên lưới sắt hướng bên trong dò xét liếc mắt một cái.
Rõ ràng chỉ là ngày đó khẽ thoáng nhìn, liền mặt chính diện cũng chưa nhìn rõ ràng, nhưng mà cũng không biết như thế nào, Hạ Lệ chính là biết, chính mình nhất định có thể ở trong đám người liếc mắt một cái liền nhận ra được thần tượng.
Thần tượng tự mang hào quang của nam thần! Thần tượng 1m9 chính là hạc trong bầy gà! Tư thế chơi bóng của thần tượng chính là đẹp trai! Thần tượng chính là không giống người thường!
Tình trạng bệnh của Hạ Lệ có thể tham khảo kỹ càng tỉ mỉ trạng thái tình nhân trong mắt hóa Tây Thi loại thẩm mỹ không đi tâm này.
Quả nhiên, chỉ là ở trong mười người này tìm một vòng, Hạ Lệ liền liếc mắt một cái thấy được nam thần phù hợp trong cảm nhận giả thiết của cậu (Cái gì? Khả năng không phải? Cậu nói ai là thần tượng của cậu thì đó chính là a),đặc biệt là, bên người nam thần phối hợp chơi với anh ấy, còn không phải là tuỳ tùng đêm qua ở sân bóng nói về thần tượng với cậu?
“Thần tượng!” Hạ Lệ trèo lên lưới sắt hò hét: “Ký tên đi thần tượng ơi!”
Tiếng nói tình ý chân thành lại khàn cả giọng thời kỳ vỡ giọng, nội dung không giống người thường lại không có e lệ, Triển Dương mới vừa nhận được Tống Thiển giây chuyền tính toán tới cái cấp đình nhảy đầu, dưới lòng bàn chân lảo đảo một cái, bóng vừa trượt liền từ trong tay rớt xuống, nhanh chóng đã bị đối phương đoạt lấy, sau đó chuyền dài nhanh chóng phản công.
Chờ khi bóng bay vào rổ, Triển Dương vẫn là sững sờ ở tại chỗ, chậm rãi quay đầu lại, yên lặng nhìn bóng dáng mạnh mẽ lại tiện ở nơi xa trèo lên lưới sắt kia, cạn lời…… Thương tiếc trái tim pha lê của mình tối hôm qua bị thương một đêm.
À, có thể còn không ngừng, bởi vì người nào đó đã tiếp tục ở bên kia kêu: “Tuỳ tùng của thần tượng ơi anh được chưa! Sai lầm cao như vậy anh không cần ảnh hưởng thần tượng của em phát huy đâu!”
Trái tim pha lê của Triển Dương vỡ nát thành bột, đây nhất định là fan não tàn của Tống Thiển! Nhất định!
Vốn dĩ cũng không phải thi đấu chính thức, bên kia mới vừa được phân tính toán điểm mấu chốt phát bóng, nghe thấy tiếng của Hạ Lệ, nhịn không được đều cười. Vương Lỗi lau mồ hôi, ôm bóng đứng ở điểm mấu chốt cũng không phát bóng, nhìn Tống Thiển vẫn một bộ biểu tình vân đạm phong khinh như cũ, nhịn không được nhắc nhở: “Thiển gia……”
Tống Thiển không phải chưa thấy qua fans cuồng, chỉ là thông thường là nữ sinh chiếm đa số. Đối với loại nhân vật kỳ ba rêu rao này, anh ấy là một chút hứng thú đều không có, chỉ là……
Tống Thiển nhớ tới người có thể một câu nghiền giết Triển Dương tên lảm nhảm liền này, ma xui quỷ khiến mà quay đầu lại.
“Thần tượng! Em ở chỗ này!” Liền thấy bóng người trèo lên trên lưới sắt, lập tức rất hưng phấn mà phất phất tay, chỉ là đầu kia ở chỗ ngược sáng, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng màu đen.
Tống Thiển bình tĩnh mà quay đầu lại, hướng Vương Lỗi giương cằm lên: “Tiếp tục.”
“Thần tượng cố lên! Thần tượng đẹp trai quá!” Hạ Lệ lại rống lên vài câu, sau đó cảm thấy mỹ mãn mà nhảy xuống. Bây giờ nên đi vòng qua tiếp tục gần gũi xem xét thần tượng, hay là về ký túc xá đây?
Lệ lệ đại bảo bối nhi nhìn trời góc 45 độ, vuốt cằm suy nghĩ một chút, hít một tiếng thở hốc vì kinh ngạc. Thôi kệ, hôm nay đã gặp được gương mặt thật của thần tượng, rất viên mãn, vẫn là về ký túc xá trước đi vào game phát biểu tuyên ngôn một chút trước khi ngủ thì tốt hơn.
Sức hút của tài khoản mới tạm thời lớn hơn thần tượng, Hạ Lệ hai tay cắm túi, lắc lắc liền về ký túc xá.
Đầu này Triển Dương quay đầu lại vô số lần, kiển chân nhìn xung quanh, đợi mười phút cũng không thấy được bóng người của Hạ Lệ, nhưng thật ra sai lầm không ít. Đón nhận ánh mắt híp lại của Tống Thiển, mẹ Triển tỏ vẻ rất ủy khuất: “Mày xem fan não tàn của mày kìa, kêu la hai tiếng liền không thấy bóng người, vừa thấy liền không phải tình yêu đích thực……”
Thiển gia nhướng mày: “Ông đây tốt xấu còn có fan, mày có sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]