Chương trước
Chương sau
Ban đêm, Lục Dương đã uống không ít nhưng anh vẫn tỉnh táo.
Về đến nhà, Lộc Lâm Linh ngồi trên ghế sô pha tức giận nhìn anh. Cô chỉ vào chiếc vali ở giữa phòng khách, muốn nghe anh giải thích rõ ràng, ánh mắt hung tợn, ngập tràn khí thế.
Nhưng Lộc Lâm Linh dường như đã quên mất Lục Dương là ai. Lúc trước cho dù có ném cho anh đề thi khó cỡ nào, cũng chỉ cần vài phút là có thể giải được, chưa kể anh còn làm từng bước rất tỉ mỉ. Chỉ cần vài ba câu nói đã có thể khiến Lộc Lâm Linh bắt đầu mở vali ra giúp anh sắp xếp quần áo.
Khi đang thu dọn quần áo, Lộc Lâm Linh nhìn thấy logo trên quần áo của anh thì bỗng thì thầm trong miệng rằng đúng là đại gia, cả người đều dát vàng.
Lục Dương bất lực nói rằng những bộ quần áo này đều là được giao đến theo định kỳ, anh cũng không cố ý yêu cầu. Không giải thích còn tốt hơn, lời giải thích này khiến cho Lộc Lâm Linh cảm thấy đúng là kẻ có tiền muốn làm gì cũng được, cô dùng sức ném quần áo vào trong tủ.
Hai người quyết định tạm thời sống chung với nhau, nhưng không có nghĩa là ngủ chung giường. Dù sao cũng không phải trẻ con nữa, một nam một nữ ngủ cùng giường chỉ đắp chăn bông trò chuyện. Đừng nói là Lục Dương, kể cả Lộc Lâm Linh cũng không tin tưởng bản thân mình.
Thống nhất với nhau ngày mai sẽ sắp xếp lại phòng kho, căn phòng nhỏ không đến 7 mét vuông kia sẽ để cho Lục Dương ở. Thư ký của anh sẽ sắp xếp vật dụng, tối nay thì ngủ dưới đất một đêm vậy.
Độ ẩm ấm áp và mùi sữa tắm tao nhã vẫn còn quẩn quanh trong phòng tắm, Lục Dương bật vòi nước để vòi hoa sen phun ra một lớp sương mỏng và đậm đặc. Cách đây không lâu, một người đang trần truồng để cho dòng nước chảy qua làn da, mọi tế bào trong cơ thể bắt đầu kêu gào.
Lục Dương nhìn xuống thứ đã bắt đầu ngẩng lên một cách không tự chủ được. Cảm nhận được hơi nước ấm áp ẩm ướt trong người, đưa ngón tay di chuyển, cuối cùng chọn hạ nhiệt độ nước. Là đêm đầu tiên chung sống chính thức, lại đang ở trong phòng tắm của cô, anh không muốn trở nên quá cầm thú.
Lộc Lâm Linh chơi điện thoại một cách nhàm chán, nghĩ đến việc không biết tại sao một người đàn ông có thể tắm lâu như vậy? Lại nghĩ về gian phòng để đồ không có lò sưởi và liệu có phải sau này cô sẽ phải chuẩn bị bữa tối cho hai người hay không. Thật may là cô đã nhận khoản tiền được chuyển khoản vào tối qua, xem đó như tiền thuê nhà và tiền ăn uống mà anh đã trả.
Khi cả hai tắt đèn và nằm xuống, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở của hai người.
"Lục Dương, dì Lục đâu? Dì ấy về nhà họ Triệu cùng với anh sao?"
"Không phải, việc sinh anh ra đã không phải là điều bà ấy muốn, làm sao có thể ở lại, bên cạnh còn có bà Triệu. Em cũng biết mẹ anh là người kiêu ngạo như thế nào mà."
Lộc Lâm Linh nhớ lại Lục Mạn trong ký ức của cô. Rõ ràng Lục Dương là đứa trẻ ưu tú như vậy, đối với nhà nào cũng đều là bảo bối, vậy mà đối với Lục Mạn vẫn luôn chỉ có một công việc. Tuy rằng nhìn vào cứ như Lục Dương chưa bao giờ thiếu cái gì, nhưng so với bầu không khí ở nhà của cô hoàn toàn không giống nhau, cơ mà nhà của cô không phải cũng...
"Vậy bây giờ dì Lục vẫn ở thành phố Vũ sao?"
"Bà ấy đã kết hôn, năm anh học lớp mười một bà ấy sinh thêm một bé gái. Thật buồn cười là khi còn nhỏ anh luôn cảm thấy chỉ có một mình, sau đó có ba rồi lại có anh chị em, nhưng anh vẫn chỉ có một mình."
Rõ ràng là chuyện đau lòng như vậy nhưng Lục Dương vẫn nói về nó một cách bình tĩnh, ngược lại điều này khiến Lộc Lâm Linh càng đau lòng hơn.
"Lục…"
"Nhưng mà cũng không sao, sau này đã có em rồi. Bây giờ có em ở đây, sau này cũng vậy. Nên những người khác đều không thành vấn đề, em thấy có đúng không?" Giọng điệu kết thúc vô tình cao hơn, như có một chút mưu kế.
Biết rõ rằng anh đang chờ cô cắn câu, nhưng những gì anh nói cũng không phải là giả dối.
Hôm nay lúc Lưu Thành mang hành lí đến, anh ta không ngừng nói chuyện phiếm với cô. Cô nhận ra bao năm qua anh sống cũng không hề dễ dàng gì, chỉ có công việc bầu bạn. Thật là xót xa cho anh, anh đã từng thật lòng đối xử với người khác, vậy mà không một ai quan tâm.
Một lúc lâu sau, khi Lục Dương nghĩ rằng Lộc Lâm Linh đã ngủ thì anh nghe được một tiếng "ừm" nho nhỏ.
Lại là một mùa đông lạnh giá, bên ngoài gió thổi mạnh nhưng bên trong vẫn ấm áp như mùa xuân. Trong căn nhà nhỏ, một người nằm trên giường, một người nằm dưới đất bên cạnh giường. Cứ ngỡ cuộc sống ảm đạm sẽ cứ tiếp tục như vậy nhưng lại có một âm sắc ngọt ngào rực rỡ của mùa xuân.
Ngày hôm sau đi làm về, một lần nữa Lộc Lâm Linh cảm nhận được hiệu quả của đồng tiền. Căn phòng tiện ích nhỏ được trang trí mới từ sàn đến tường cho đến trần nhà để phù hợp với phong cách tổng thể của căn phòng. Rèm cửa và ga giường của cô đều được đồng bộ.
Tuy nhiên, căn phòng dù sao cũng chỉ lớn như vậy nên sau khi đặt giường và bàn làm việc thì không còn chỗ để xoay người.
Thời gian sống chung của hai người cứ như vậy mà bắt đầu.
Buổi tối, Lục Dương dù có đi giao thiệp cũng sẽ để bụng đói, cô nhất định để lại đồ ăn cho anh. Vào cuối tuần hai người lười biếng ở nhà, một người thì mang máy tính ra phòng khách làm việc, một người thì ngồi trên giường xem chương trình truyền hình của Mỹ và ăn đồ ăn vặt.
Lộc Lâm Linh đứng dậy đi nấu cơm, Lục Dương bắt đầu thu dọn đồ ăn vặt trên giường.
Ở nhà, Lục Dương mặc một bộ đồ mặc nhà màu xám sẫm, cổ rộng rãi, có thể nhìn thấy xương quai xanh thẳng tắp. Lúc này đang cúi người, quỳ một chân trên giường, quần áo trơn bóng vì động tác này mà bị kéo lên lộ ra tấm lưng trắng nõn, vòng eo săn chắc, cứng rắn.
Những ngón tay thon dài đang nhặt từng mảnh vụn gom lại một chỗ, sau đó dùng giấy gói lại và ném chúng vào thùng rác. Sắp xếp lại chăn mền rồi lấy chổi ra bắt đầu quét dọn.
Tất cả động tác đều điêu luyện như vậy, giống như đã làm điều này hàng trăm ngàn lần cho cô.
Lộc Lâm Linh hơi ngỡ ngàng, không cẩn thận khiến cho con dao vô tình trượt vào ngón trỏ bàn tay phải của cô. Tiếng kêu đau đớn vừa phát ra thì ngón tay đã bị Lục Dương ngậm vào miệng. Trước tiên dùng đầu lưỡi quấn lấy ngón tay cô, mút mạnh, sau đó lại chuyển thành liếm láp.
Đau ở đâu Lộc Lâm Linh cũng không biết nữa, cô chỉ cảm thấy ngón tay tê dại. Trong trí nhớ của cô hiện về thứ ẩm ướt luôn dây dưa trong miệng cô, càn quét mọi thứ và trêu đùa khiến cô không thở nổi.
Lục Dương nhìn thấy sắc mặt Lộc Lâm Linh nhanh chóng đỏ bừng, trong lòng đã biết rõ cô đang nhớ đến chuyện gì. Vốn dĩ anh chỉ sợ cô bị đau nhưng bây giờ lại bắt đầu cảm thấy vui vẻ.
Đầu lưỡi rời khỏi ngón tay, bàn tay đưa đến eo nhỏ rồi kéo về, cả người cô đều dán chặt vào ngực anh.
Người trước mặt không còn là cô gái nhỏ mặc áo đồng phục đệm bông nữa, mà là một người phụ nữ có đường cong quyến rũ. Khuôn ngực đầy đặn đang áp vào ngực anh, mùi thơm cơ thể còn quyến rũ hơn cả thiếu nữ.
Nâng cằm cô lên, nhìn vào đôi mắt mê người của cô. Đã lâu không cảm nhận được mùi hương say lòng đó.
Ngậm lấy môi dưới của cô, cắn nhẹ.
Âm thanh đau đớn nhỏ xíu vang lên, hé mở cho anh cơ hội tiến công. Đầu lưỡi lang thang bên trong, cuốn lấy chiếc lưỡi không ngừng rút lại của cô, mút, hút lấy cuối cùng là quấn quýt dây dưa trong miệng cô.
Cho đến khi Lộc Lâm Linh cảm thấy đầu lưỡi hơi đau nhức, cô đẩy anh mới buông ra.
Hai cái trán áp vào nhau, độ nóng như thiêu đốt ở đầu lưỡi nhanh chóng chuyển sang liếm nhẹ khoé môi, cọ xát, lưu luyến không biết qua bao lâu, Lục Dương mới nguôi ngoai nỗi bồn chồn trong lòng.
Cơm còn chưa ăn, Lộc Lâm Linh đã ăn đồ ăn vặt no rồi. Bây giờ cổ họng lại nóng như vậy, trong lòng mắng Lục Dương vô số lần, cho đến tận đêm khuya trước khi đi ngủ cô cũng không nói lời nào với anh.
Lục Dương bị đuổi về phòng không cho phép ra ngoài, nằm ở trên giường hai tay gác lên trán, nụ cười trên khoé miệng anh ngày càng lớn, cho đến khi cười thành tiếng.
Đã bao lâu rồi, bao lâu rồi anh không hôn ai…
Mấy năm nay có không ít nữ sinh xinh đẹp xuất hiện bên cạnh anh, lại mang thêm thân phận người thừa kế của nhà họ Triệu. Từ khi học trung học cho đến nay, xung quanh anh đã có không ít người vây quanh. Từ lớn đến nhỏ, ngây thơ, gợi cảm, nhã nhặn, kiểu gì cũng có.
Khi vừa mới về nhà họ Triệu, con trai cả nhà họ Triệu còn đưa anh đến một số nơi ăn chơi và nói cho anh nghe về sở thích của phụ nữ. Cô gái ăn mặc hở hang đang khoe lúc cô ta mười lăm tuổi đã quyến rũ gia sư như thế nào, còn gọi một cô gái ngực to vào tiếp chuyện với anh.
Khi bàn tay có móng tay được sơn đỏ chạm vào bắp đùi anh, anh cảm thấy hơi buồn nôn nên nhanh chóng đẩy cô gái kia ra rồi chạy vào nhà vệ sinh, mở vòi sen không ngừng cọ rửa chỗ mà cô ta vừa đụng vào.
Sau này anh bị những tên con trai nhà họ Triệu cười nhạo là tên nhát gái rất nhiều năm. Ngay cả khi anh đã cự tuyệt vô số phụ nữ, còn bị người khác nghĩ là anh thích đàn ông, có người còn sắp xếp cho anh gặp đàn ông.
Những năm này anh luôn dành hết tâm trí cho việc học, bỏ ra bốn năm để hoàn thành những gì người khác phải làm trong tám năm.
Trong công việc sau này, đối mặt với những người điều hành có nhiều năm kinh nghiệm ở các trung tâm mua sắm, bọn họ đã ngáng chân anh một cách công khai hoặc bí mật khiến cho anh mỗi ngày phải bận rộn mà xử lý.
Nhưng anh cũng rất may mắn, anh cảm thấy mệt mỏi cũng tốt, có thể giúp anh không nghĩ đến cô, tạm thời quên đi cô.
Không phải anh không biết là tư vị của phụ nữ tốt thế nào. Khi còn trẻ anh từng nhiệt huyết trong giấc mơ không biết bao lần, sau khi tỉnh lại đều thấy dưới người dính dính.
Dưới lớp áo mỏng mùa hè là cơ thể đang hừng hực nóng bỏng, mùi thơm thiếu nữ thoang thoảng hấp dẫn.
Khi đọc sách mệt mỏi, cô ngủ trên giường của anh, chiếc váy dài đến đầu gối được kéo đến tận đùi, gió từ quạt thổi váy cô tung lên đến eo. Chiếc váy cotton trắng ôm lấy da thịt mềm mại của cô, mờ mờ lộ ra màu đen. Đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm, quỳ gối bên cạnh giường ngửi lấy mùi cơ thể của cô, hương thơm nồng đậm.
Sợ đánh thức người đang ngủ, anh cầm vật nóng bỏng trong tay, cố kìm nén bản thân và không phát ra âm thanh nào cho đến khi thứ nóng hổi được giải phóng trên tay.
Mùi hương xạ hương trong không khí tràn ra, nhìn xuống bàn tay trắng nõn cùng quần tây, hắn cảm thấy buồn nôn, sau đó lau thứ dính lên đùi cô.
Khi tỉnh dậy, cô giả vờ đọc sách một cách nghiêm túc, nhưng tâm trí cô chỉ toàn là cảnh dịch trắng rơi trên da của mình
Giờ đây, cô lại ngã vào vòng tay anh, anh tự nhủ phải cẩn thận và chậm rãi, cô không thể trốn thoát.
Để đến cuối cùng cô chỉ có thể run rẩy ở dưới anh, cầu xin tha thứ…
Vào chủ nhật Lục Dương đã sắp xếp một buổi hẹn hò, ăn uống, mua sắm, xem phim phù hợp với nhịp sống của tất cả các cặp đôi trẻ. Lộc Lâm Linh lại cho rằng hai người ở nhà thì tốt hơn.
Lục Dương nói bọn họ chưa từng chia tay, cho nên dù không gặp nhau tám năm, anh vẫn là bạn trai của cô, tám năm đó coi như biệt tích.
Chưa từng chia tay? Dường như là vậy.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, một ngày trước hai người vẫn ngọt ngào, nhưng gặp lại lần nữa chính là vào tám năm sau.
Nhưng mà, bạn trai sao? Cô không phải chỉ có mình Lục Dương...
Khi mới đến Mỹ, cô phải đi học ở trường ngoại ngữ để có thể nhanh chóng chuyển đến trường cấp ba. Lộc Lâm Linh thực sự đã chăm chỉ hơn trước. Sau đó lên cấp ba, cô nhận thấy nội dung học tập ở Mỹ đơn giản hơn ở Trung Quốc rất nhiều, lại có nhiều hoạt động ngoại khóa phong phú, cô bắt đầu có một cuộc sống mới.
Không quen với thức ăn ở Mỹ, Lộc Lâm Linh đã nhanh chóng từ chối việc trở thành một cô bé mập mạp, có lẽ là do mê đồ ngọt từ nhỏ nên cơ thể của Lộc Lâm Linh phát triển không thua gì những bé gái châu Âu, có làn da châu Á mịn màng như em bé và mái tóc đen dài, đôi mắt đen xinh xắn, nụ cười rạng rỡ làm thu hút không ít những chàng trai California.
Tình yêu là liều thuốc tốt nhất để xoa dịu nỗi đau, cô đã có bạn trai thời trung học và thậm chí cả bạn trai thời đại học. Ngoại trừ bước cuối cùng, Lục Lâm Linh hầu như không giữ lại chút gì đối với cậu ta.
Sau khi biết được sự cố chấp của Lục Dương, Lộc Lâm Linh ngoại trừ cảm thấy cảm động thì còn có chút áy náy. Lúc đầu cô là người bị động, sau đó lại là người quên đi cảm xúc, đối với anh cô luôn mang trong mình một chút áy náy.
Vì vậy, khi Lục Dương đã hôn cô thì ngoại trừ say mê, cô cũng chỉ có thể tức giận để che giấu sự chột dạ của mình.
Hai người sau này phát triển như thế nào đều liên quan đến những việc cô làm ở Mỹ, cho dù là nói hay không cô cũng luôn né tránh thân mật với Lục Dương.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, trong nháy mắt lễ Giáng sinh đã đến gần. Khắp các nẻo đường phố phường đều tràn ngập không khí hân hoan. Trong tháng này cũng là lúc Lộc Lâm Linh có sự thay đổi, mọi chuyện qua đi tâm trạng của cô ngày càng tốt hơn.
Sau khi Ngô Vi và Đường Đường biết Lộc Lâm Linh có bạn trai, bọn họ đã nhiều lần yêu cầu được gặp anh, nhưng Lục Dương cần phải đi công tác một tuần, cho nên chỉ có thể đợi sau lễ Giáng sinh.
Bỗng nhiên buổi tối chỉ còn có một mình, Lộc Lâm Linh cảm thấy hơi không quen. Bước vào căn phòng nhỏ của Lục Dương, chăn bông phẳng phiu không chút nếp nhăn, trên giá treo trên tường có treo vài chiếc áo sơ mi và áo khoác, không được ủi nhưng vẫn phẳng.
Lộc Lâm Linh nghĩ rằng cô thật sự không biết một người đàn ông bận rộn cho sự nghiệp như vậy sao có thể gọn gàng từ trong ra ngoài thế này. Có lần cô tắm xong quên không giặt quần áo lót. Sau khi hong khô tóc xong cô thấy anh đang đứng trên ban công nhỏ phơi đồ lót cỡ lòng bàn tay, thật sự cô xấu hổ không ngẩng mặt lên được.
Lục Dương có vẻ coi đó là chuyện đương nhiên, anh cũng cười nói sau này sẽ giặt quần đùi và áo lót. Anh cũng cẩn thận tìm hiểu xem cách giặt đồ lót của con gái như thế nào để không bị hỏng.
Lại nghĩ về bạn trai thời đại học của cô. Đôi khi hai người nấu ăn trong ngôi nhà anh ta thuê, nhưng lần nào họ đến là hộp bánh pizza, lon, quần áo bẩn và giường không sạch. Có lẽ là vì cảm thấy quá bẩn, Lộc Lâm Linh từ chối ngồi trên chiếc giường đó.
Chuông điện thoại reo, là dì.
"Linh Linh, đón dì ở sân bay sau mười hai giờ!"
Trên chuyến bay lúc mười hai giờ đêm, Lộc Lâm Linh chào người dì yêu quý của mình trong chiếc áo khoác bông dày.
Khi đó dì cô đã dứt khoát đưa cô đi và cho cô một cuộc sống mới. Những năm tháng qua cô không còn nhớ rõ dáng vẻ của ba mẹ mình, chỉ biết rằng tóc dì đã thêm vài sợi bạc trắng và trên mặt cũng có nhiều nếp nhăn hơn vì cô.
Trên taxi về nhà, Lộc Lâm Linh dựa vào vai dì, vui vẻ nói về những điều thú vị trong công việc. Nhân lúc trời còn chưa sáng hẳn, hai người tắm xong thì nhanh chóng đi ngủ.
Khi mới đến Hoa Kỳ, Lộc Lâm Linh luôn tỉnh dậy vì khóc trong mơ, vũng máu đó cứ đọng lại trên ngực mẹ và dần dần nuốt chửng cô. Một lúc sau là vẻ mặt giả tạo của ba chỉ vào người phụ nữ có cái bụng hơi nhô ra bảo rằng, "Linh Linh đây là dì Trạch, sau này chúng ta sẽ sống cùng với dì Trạch và em trai được không?"
Cuộc sống đột nhiên bị thay đổi khiến cô sắp phát điên. Cô trốn dưới chăn và khóc không thành tiếng.
Chỉ có dì ôm cô vào lòng, ngân nga một giai điệu nhẹ nhàng rồi cùng cô ngủ hết đêm này sang đêm khác.
Sáng sớm có tiếng mở cửa, Lộc Lâm Linh vùi mình vào trong chăn bông. Cô không biết là ai, cô còn nghĩ là dì mua bữa sáng. Trong đầu cô chợt lóe lên một tia sáng, lẽ ra cô nên thu dọn đồ đạc của Lục Dương, cửa đã khóa chặt.
Vén chăn bông lên muốn kiểm tra lại thì chỉ thấy dì từ toilet đi ra, vậy ở cửa... là Lục Dương đang hừ lạnh một tiếng.
"Được, được rồi, đừng nháy mắt trước mặt dì, dì không có mù, nói thật với dì đang xảy chuyện gì vậy?"
"Chào dì, con…"
"Dì? Ai là dì của cậu. Nhóc con, trước khi thấy cậu tôi đã không vừa mắt rồi. Lúc nhỏ không học hành lúc nào cũng chạy theo con gái, nhìn là biết không phải người tốt."
Lục Lâm Linh kéo ống tay áo trên bàn xuống, rụt rè gọi: "Dì~"
"Dì Lâm, từ nhỏ con đã theo đuổi Linh Linh, nhưng nhiều năm như vậy con cũng chỉ có mình cô ấy. Dì là người thân mà Linh Linh yêu quý nhất. Con hy vọng dì sẽ thích con, nhưng dù muốn hay không, điều này cũng không thể thay đổi. Thực tế là con và Linh Linh chắc chắn sẽ kết hôn với nhau."
"Ha, giọng điệu khá lớn."
Lâm Lệ Bình sống ở Mỹ nhiều năm như vậy, bà ấy chưa bao giờ sợ hãi, làm sao có thể bị người trẻ tuổi hù dọa chứ.
"Thích Linh Linh một năm hay mười năm cũng không quan trọng, việc sống chung có thể tùy tiện quyết định được không? Còn chuyện kết hôn, cậu nhóc mới chạm được viên gạch đầu tiên của Vạn Lý Trường Thành thôi mà cậu đã muốn đi đến cuối cùng. Lúc Lộc Lâm Linh bị thằng nhóc lai Tây bắt cóc đến Orlando tôi đã cầm gậy đánh sói đuổi theo đó. Cậu còn dám khẳng định địa bàn với tôi, mau thu dọn đồ đạc rồi đi đi!"
Lâm Lập Bình nhìn Lục Dương đang bất ngờ, trong lòng vui vẻ nói dám múa rìu qua mắt thợ à!
Lộc Lâm Linh nghe một loạt câu nói từ dì của mình, cô cảm thấy lạnh sống lưng với ánh mắt đối diện.
Thôi xong rồi!
Lộc Lâm Linh cảm thấy người đối diện đã bắt đầu trở nên đáng sợ…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.