Cuối tuần này, nhà họ Lộc hiếm khi được khôi phục lại bầu không khí sung sướng như ngày xưa. Trước khi ngủ, Lộc Lâm Linh kéo tay của Lộc Thành Quốc nói: "Ba, nhà chúng ta cũng có xe, có phải sau này ba sẽ về nhà nhanh hơn phải không? Vậy sau này ba sẽ về nhà nhiều hơn phải không?" Giọng nói nũng nịu, còn ánh mắt thì tràn đầy mong đợi.
Không phải là không có áy náy, cô gái nhỏ ngày nào ông vẫn thường ôm ở trong ngực, nhưng vì tại ông bận rộn bôn ba mà không để ý đến, bây giờ đã lớn lên trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Ông đã không nhớ lần gần nhất ông ở trước cổng trường học đón cô là lúc nào, không nhớ đã bao lâu ông chưa ôm cô vào trong ngực.
Ngày trước ông có thể nhớ toàn bộ tên bạn học của cô khi cô kể với ông, mà bây giờ, đến cả cô chủ nhiệm của cô ông cũng không biết là ai. Cuộc sống bôn ba đã mang đi thời gian thân mật của hai ba con, cũng mang đi hạnh phúc của một người cha.
"Được, sau này làm xong công việc là ba sẽ về nhà sớm, Linh Linh phải học tập thật giỏi, nghe lời mẹ nói. Ba biết Linh Linh của nhà chúng ta là giỏi nhất."
Ba nhẹ nhàng vỗ về bờ vai của cô giống như khi còn bé khi ban đêm mà không ngủ được, ba luôn vỗ nhè nhẹ lên vai của cô, kể cho cô nghe những câu chuyện ngày xưa, khi nghe giọng nói trầm thấp nhưng ấm áp của ba, cô lại dần dần thiếp đi.
Mới đi học được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-gio-den-gap-em/1765354/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.