Chương trước
Chương sau
Buổi trưa mỗi ngày Lục Dương thường chơi bóng rổ nửa sân với mấy người bạn. Sau khi đánh xong, anh luôn đổi một bộ đồ mới rồi nhẹ nhàng khoan khoái trở lại phòng học.
Chu Tư Minh, Tề Hạo luôn thích trêu chọc Lục Dương, mỗi lần đánh bóng xong đều phải thay một bộ quần áo khác, không hổ là hotboy của trường, duy trì hình tượng mới là điều quan trọng nhất.
Lục Dương chưa bao giờ muốn giải thích về điều này. Mặc kệ là đông hay hè, chỉ cần vận động xong nhất định phải thay quần áo ướt mồ hôi ra. Sau lần đầu tiên bị người nào đó ghét bỏ cơ thể toàn mùi mồ hôi, cho tới bây giờ Lục Dương xuất hiện ở trước mặt cô đều sạch sẽ thoáng mát.
Lúc này trong phòng học đã có không ít người bắt đầu học bài. Lớp chọn không phải chỉ có hình thức bên ngoài, thật ra bên trong có hơn nửa số học sinh thích học tập, mỗi giờ mỗi khắc đều có người đang học bài, làm bài thảo luận.
Trong đó không bao gồm Lục Dương. Trời sinh anh có giá trị sắc đẹp cũng giống với khả năng lĩnh hội không ai sánh bằng.
"Đại thần Lục, cậu có thể chỉ tớ câu hỏi hóa học này không?" Khi bắt gặp Lục Dương, luôn có người cầm bài tới hỏi.
Lục Dương nhìn thoáng qua rồi nhận bút. Tay của anh thon dài, trắng nõn, đốt ngón tay rõ ràng, móng tay cắt tròn, sạch sẽ.
Chữ cũng như vậy, không giống với phần lớn nam sinh không viết chữ xấu liền viết nguệch ngoạc, nét chữ của anh - nét nào ra nét nấy, chữ viết thanh tú, đặt bút dứt khoát có lực, có thể dùng làm sách viết tay cũng được.
Anh viết xong đáp án rồi đưa bút lại cho bạn học. Sau đó anh mở cặp sách ra liền thấy có kẹo mút và bánh xốp lẫn ở bên trong khiến anh thích thú. Ai mà ngờ được, một Lục Dương thường ngày nói chuyện chứa hàm ý, đạm mạc cao quý như vậy, mà mỗi ngày trong cặp sách đều để sẵn bánh kẹo, chỉ sợ người nào đó tức giận không có đồ ăn để dỗ dành.
Sau giờ nghỉ trưa, mọi người đều lần lượt trở lại phòng học làm cho nó cũng sôi động hẳn lên.
Từ Mạn kéo Cù Ngữ Kiều đi vào phòng học, cất cao giọng nói: "Lộc Lâm Linh bên lớp 6 cũng thật giỏi, nói chuyện yêu đương đến tận cấp ba, rồi anh anh em em ở trong căn tin trường cấp ba cả một buổi trưa." 
"Thật hay giả, Lộc Lâm Linh không phải cùng Lục Dương..." 
"Lúc trưa tớ đến trường cấp ba tìm chị mình, rồi theo chị ấy đi mua đồ ăn liền thấy. Nam sinh kia còn luôn sờ đầu Lộc Lâm Linh, sau đó anh ta mua cho cô ta rất nhiều đồ ăn vặt." Nói xong cô ta còn đặc biệt nhìn về phía Lục Dương.
Lục Dương nhận lấy đồ uống mà Chu Tư Minh đưa qua, anh ngồi nghe Chu Tư Minh tự thổi phồng bản thân anh ta lúc trưa là một trợ công xinh đẹp, tựa như không hề chú ý đến các cô bên này.
"Mẹ nó, nếu không phải tôi cầm bóng vượt qua liên tiếp ba người, sau đó trở tay làm một cái động tác giả mà chuyền bóng thì..." 
Chu Tư Minh hớn hở nói, nhưng Lục Dương vốn dĩ khồng hề nghe vào. Tay đang cầm bình nước của anh bỗng hạ xuống dưới mặt bàn, cái bình đã bị bóp đến biến dạng.
Tan học, Lục Dương đợi Lộc Lâm Linh ở góc phố. Con gái trời sinh chậm chạp hơn con trai, Lục Dương cũng đã quen với việc chờ đợi như vậy rồi. Lúc trước, anh chờ Lục Mạn, hiện tại anh chỉ chờ đợi mỗi một mình Lộc Lâm Linh.
Giữa trưa, túi đồ ăn vặt mà Đại Đông mua có hơi nhiều, Lộc Lâm Linh ăn cả buổi cũng chưa xong đành phải xách về nhà. Lục Dương nhìn người đang đi tới. Trên cổ tay cô treo một cái túi nhựa, cầm trong tay một túi khoai tây chiên ăn đến vui vẻ, trên mặt tỏ vẻ rất hài lòng.
Cô đứng trước mặt Lục Dương: "Này, ăn khoai tây chiên không?" Biết tên này vốn dĩ không đụng tới đồ ăn vặt, cô chỉ lịch sự mời chứ cũng không hề đưa qua.
"Cậu đoán thử xem hôm nay tớ gặp được ai nè? Là anh Đại Đông đó, chính là một người anh trước kia ở trong viện, khi đó chúng tớ ngày ngày cùng nhau chơi đùa. Các bạn nhỏ khác trong viện đều sợ anh, còn anh ấy lại vô cùng quan tâm tớ. Khi đó chúng tớ trong sân quả thực quậy phá không coi ai ra gì..." 
Từ trước đến nay Lục Dương đều ít nói. Giáo viên bảo anh giải bài, anh đều trực tiếp lên ghi mấy ý chính. Ở chung với các bạn cùng lớp cũng chỉ gật đầu ra hiệu hai câu, còn đối với nữ sinh lấy lòng thì mặt không chút cảm xúc. 
Có một lần Tề Hạo và Chu Tư Minh tan học chạy đến nhà Lục Dương chơi mô hình động cơ mới nhất, chơi đến vui vẻ.
Liền thấy Lộc Lâm Linh mở cửa bước vào rồi ném cặp sách lên giường Lục Dương, sau đó cô đặt mông ngồi trên ghế rồi bắt đầu gọi Lục Dương mang gì đó cho cô ăn. Lục Dương đứng dậy khỏi ghế sa lông rồi đến tủ lạnh lấy dưa hấu, anh cắt thành từng khối bỏ lên đĩa rồi đưa vào phòng.
Lúc ấy hai người kinh ngạc đến rớt cằm, họ còn tưởng rằng cả hai đang ở chung. Bình thường chỉ một cái ghế anh đều không thích người khác đụng tới, hiện tại một chiếc cặp sách bụi bặm bị quăng lên giường, đến lông mày anh cũng không hề nhíu.
Mà bọn họ có thấy đại thần Lục như vậy bao giờ đâu. Nhiều nữ sinh viết thư tình, đưa đồ ăn vặt, ngồi đợi trước sân bóng, đều không đổi được một ánh mắt người. Hiện tại cái tên đang cắt dưa rồi rót nước này vẫn còn là đại thần Lục tự cao lạnh lùng trong lòng bọn họ sao?
Lộc Lâm Linh không phải không biết Lục Dương đối xử khác biệt với cô. Nhưng mà cô nhớ tới lúc trước cô lẽo đẽo, bám dính người ta không buông, chịu đựng sự châm chọc và lạnh lùng của người ta. Nhìn lại hiện tại, quả thực là nông nô đảo đem ca hát.
Mặc dù cô không thích rêu rao mối quan hệ của mình với Lục Dương ở trường, nhưng mà riêng cô, chuyện Lục Dương đối xử tốt với cô, đương nhiên cô nhận lấy.
Trên đường đi, Lộc Lâm Linh hào hứng kể chuyện xấu hổ lúc còn bé giữa cô với Đại Đông, hoàn toàn không cảm nhận được luồng khí lạnh phát ra từ người bên cạnh. Mặc dù biểu cảm trên mặt anh vẫn như cũ, nhưng khi nhìn kĩ vào đôi mắt kia, lại thấy lạnh đến thấu xương. 
Đi được nửa đường, Lộc Lâm Linh cảm thấy có chút nóng, cô kéo áo của Lục Dương: "Không đi nữa, cậu chở đi." 
Vừa ăn khoai tây chiên xong, Lộc Lâm Linh liếm sạch sẽ ngón tay còn dính lấy nước bọt rồi lau lên trên quần áo của Lục Dương.
Lục Dương cúi đầu nhìn cái áo đã bị thấm ướt, một hồi lâu không nhúc nhích.
Lộc Lâm Linh nghĩ là người này lại phát bệnh thích sạch sẽ, vì vậy cô cười hì hì rồi lau tay lên vạt áo của anh: "Đừng có nhỏ mọn như vậy mà, không phải chỉ ướt một xíu thôi sao, lập tức khô liền ấy." 
Đồng phục mùa hè tương đối rộng rãi, nhưng Lộc Lâm Linh vẫn mò được tới cơ bắp cứng rắn kia.
Trong ngăn kéo của Lý Đán có một đống ảnh chụp oppa gì đó, trong đó có không ít người để trần, lúc nào cô cũng sờ cơ bụng trên tấm ảnh như một con ngốc. Hiện tại thứ thoắt ẩn thoắt hiện dưới tay cô chính là cơ bụng thật sự. 
Hai người nhìn nhau trong chốc lát. Cơn gió nóng bỗng nhiên ập tới làm họ tan chảy.
Trong ánh hoàng hôn, thiếu niên quay mặt lại, khuôn mặt thanh tú trắng nõn phủ lên một tầng hồng.
Lục Dương hắng giọng một cái: "Còn không mau lên xe? Bài tập hôm nay làm xong hết chưa?" Giọng nói của anh có chút khàn khàn do vỡ giọng, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng như trước. Cẩn thận nghe, mới nhận ra một chút run rẩy tiết lộ mọi suy nghĩ của anh.
Mặc dù hôm nay cô có nhiều bài tập, nhưng nếu có Lục Dương ở bên cạnh chỉ bài thì tốc độ tối thiểu sẽ nhanh gấp đôi. Song, hôm nay Lộc Lâm Linh không định sang đó làm bài tập.
Nhưng đến chín giờ rưỡi tối, cô thực sự bất lực với nửa tờ giấy kiểm tra toán còn lại.
"Cốc, cốc, cốc." 
Cửa mở, Lục Dương vừa mới tắm rửa xong, tóc còn chưa lau khô. Lộc Lâm Linh giơ tờ giấy trong tay lên, nhưng không có định đi vào: "Cô đã giải bài này của các cậu xong rồi phải không? Cho tớ mượn xem một chút."
Lục Dương quay người vào phòng, nửa phút sau liền đi ra, trong tay trống trơn.
"Cầm theo đi, ở đó không hiểu đâu." 
Lộc Lâm Linh đành phải đi theo vào phòng.
Ngày ngày đều ở tại nơi đây, nhưng không biết tại sao hôm nay lại cảm thấy không được tự nhiên. Cô ngồi trên ghế, Lục Dương đứng ở bên cạnh như thường lệ, rồi bắt đầu lần lượt giảng từng bài một, thỉnh thoảng còn viết ra các bước chính. Lộc Lâm Linh nhìn thuận theo cánh tay đang viết chữ.
"Tên nhóc này vẫn trắng đến như vậy. Đánh bóng rổ quả nhiên không phải chỉ đánh chơi, dưới cổ tay còn có cơ bắp nổi lên. Cổ áo sao lại thấp như vậy, xương quai xanh thẳng, hốc lại còn sâu."
Lý Đán nói, xương quai xanh có thể nhét tiền xu chính là đẹp nhất. Nhưng cái này đâu chỉ nhét được mỗi tiền xu, trứng gà còn xuống được luôn đấy chứ. 
"Khụ, đã rõ chưa?" 
Lộc Lâm Linh sợ tới mức nhanh chóng hoàn hồn lại: "Đã rõ!"
Đáp xong, cô mới cảm thấy là lạ. Nhìn trên bài thi kia, những chỗ nào mà cô không hiểu anh đều đã viết ra, trở về cô có thể tự bổ sung thêm cho hoàn chỉnh.
Thế là cô cầm lấy bài thi, nói tiếng cám ơn rồi vội vã chạy về.
Nghe được "rầm" một tiếng, bả vai căng cứng của Lục Dương mới dần thả lỏng.
Anh nhớ ra tóc mình còn không chưa kịp lau khô, liền trở lại phòng tắm cầm khăn mặt.
Lục Dương đứng trước tấm gương dài nửa người trong phòng tắm. Anh xoay người sang một bên, rồi cúi người, kéo cổ áo thấp xuống: "Lúc nãy cô ấy đang nhìn trộm mình phải không nhỉ?" Lục Dương lại nhìn bộ dáng của mình một lần nữa rồi khẳng định. Mặc dù cơ thể anh không cường tráng, nhưng cơ bắp nên có thì đều có.
"Nhìn mình như vậy cũng tạm được." 
Sau đó, buổi tối trước khi ngủ, Lục Dương lại làm năm mươi cái chống đẩy.
Chiếc xe đạp của Lộc Lâm Linh đã được sửa xong, anh đã lấy về. Ngày hôm sau, hai người họ cùng nhau đạp xe đến trường.
Hai người vừa ra khỏi cửa nhà chưa được một trăm mét thì thấy Đại Đông cưỡi xe đạp tiến tới.
"Linh Linh!"
"Ha ha, anh biết là mình có thể đuổi kịp em mà. Không phải khi còn bé em thích nhất là hộp tỏi tây mà mẹ anh làm à, cho nên hôm qua anh về nói mẹ anh làm, đủ để em ăn trong hôm nay." 
"Dì làm ấy ạ? Đã lâu cũng chưa ăn, thơm quá! Anh Đại Đông tinh ý thật, hôm qua em chỉ thuận miệng nói thôi. Cảm ơn anh nha, trưa hôm nay em mời anh ăn cơm!" 
Thật sự là một cái túi lớn, vỏ vàng chiên rực rỡ bên ngoài với tỏi tây xanh bên trong.
Lộc Lâm Linh không nhịn được mà lấy một viên bỏ vào miệng, nước miếng chảy dọc xuống khóe miệng. 
Một bàn tay đưa qua cầm khăn giấy lau sạch sẽ giúp cô: "Thế nào, vẫn là hương vị ban đầu phải không~" Đại Đông tự nhiên rút một chiếc khăn giấy đưa cho Lộc Lâm Linh.
Hai người anh anh em em, hoàn toàn không biết Lục Dương đã lái xe đi xa rồi. 
Nguyên cả buổi sáng Lục Dương lạnh lùng đến dọa người, ngay cả Chu Tư Minh cũng không dám tới nói chuyện cùng anh. 
Giữa trưa, mọi người trong lớp đã rời đi gần hết, Lục Dương vẫn đang ôm sách ngồi tại chỗ, nhưng đã mười phút rồi vẫn chưa lật một trang.
"Muốn tôi mua cơm tới cho cậu không?" Chu Tư Minh ngồi cách hai chỗ hỏi một tiếng, nhưng hồi lâu vẫn không thấy ai trả lời. Anh ta nghĩ rằng mình cứ chủ động mang về là được. 
"Đi, đi nhà ăn thứ hai ăn cơm." 
Cả hai người Chu Tư Minh và Tề Hạo phối hợp ăn ý: "Có chuyện gì xảy ra?" 
"Làm sao mà tôi biết. Hôm nay tôi đứng bên cạnh cậu ta, nhiệt độ muốn thấp xuống mười độ. Nay tôi mặc hơi ít, sợ lạnh, cậu lên trước đi!" 
Bởi vì bọn họ tới chậm, nên lúc đến nhà ăn số hai thì không còn quá nhiều người như lúc vừa ra chơi nữa, nhìn thoáng qua một chút là có thể thấy toàn bộ nhà ăn. 
Lục Dương không nhìn thấy cảnh tượng như mong đợi, tức giận trong lòng anh cũng giảm đi một phần.
Thế nhưng anh vẫn không muốn ăn gì như trước. Chu Tư Minh và Tề Hạo chia thịt trong đĩa của anh xong rồi ba người đứng dậy rời đi. Cả ba vừa ra khỏi cửa nhà ăn, Lục Dương bỗng nhớ ra cái gì đó liền xoay người lại: "Tôi đi mua đồ uống, hai cậu cứ đi trước đi." 
Tề Hạo khoác lấy bả vai của Chu Tư Minh: "Nếu không phải tôi đã đi vệ sinh với cậu ta, tôi còn tưởng cậu ta tới tháng ấy." 
"Cậu không biết đâu, sáng hôm nay tôi đến đối chiếu đáp án với đề của cậu ta. Cậu ta liền liếc tôi một cái, lạnh đến cứng cả chân!" 
Chu Tư Minh nhìn bóng lưng của Lục Dương. Anh ta nghĩ tới buổi khai giảng cũng vậy, Lục Dương trở nên nổi tiếng nhờ vào điểm thi đầu vào và ngoại hình xuất sắc. 
Rất nhiều người nghị luận anh ở sau lưng, nhưng người dám chủ động nói chuyện với anh lại không nhiều. Phần lớn thời điểm anh đều tỏ vẻ mặt không cảm xúc nhìn bạn một chút, mà không hề nói thêm điều gì.
Sau đó, người trong lớp bắt đầu cảm thấy anh quá tự cao tự đại nên cũng không có ai chủ động tiếp xúc với anh.
Sau khi kiểm tra tháng đầu tiên, anh dường như giành được hạng nhất với max điểm, nhận lấy sự hâm mộ của tất cả bạn học. Thế nhưng trên khuôn mặt tuấn tú kia không có một chút vui sướng tự mừng, mà anh chỉ nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như đưa bản thân chìm vào một không gian khác.
Cho đến một lần học thể dục, anh gây loạn với đàn anh lớp mười tại sân bóng rổ. Chu Tư Minh bị đụng ngã, Tề Hạo và Đoạn Bình Minh đều bị đẩy mấy lần, còn mấy bạn học khác không dám lên tiếng, chỉ kéo mọi người lại nói nhỏ. 
Một quả bóng rổ bay qua đập vào đầu đối phương, sau đó mọi người đều nhìn về hướng bóng.
Đó là lần đầu tiên người trong lớp chọn bị chỉ tên phê bình. Mấy người Lục Dương đứng trên bục nhận lời phê bình từ giáo viên. Nhưng trên khuôn mặt tuấn tú kia vẫn không có bất kỳ biểu cảm gì, anh chỉ nhàn nhạt nhìn về phía trước.
Không bao lâu sau, Lục Dương mang vài chai nước ra, nét lạnh lùng trên mặt cũng giảm đi mấy phần: "Đi chơi bóng thôi."
Ba người cùng nhau tới sân bóng rổ.
"Đó là Lộc Lâm Linh à? Sao hôm nay cô ấy không ngâm mình ở quầy bán quà vặt mà đến đây xem bóng rổ nhỉ, thật hiếm có nha." Tề Hạo vỗ bả vai của Lục Dương rồi chỉ vào người đang ngồi bên cạnh sân bóng.
Hai tay Lục Dương cắm vào túi, đôi mắt sâu hơi híp lại: Ồ, hóa ra là ở đây.
"Đi thôi." 
Lộc Lâm Linh khó hiểu nhìn càng ngày càng nhiều người chạy tới xem trận đấu bóng rổ giữa hai trường cấp hai và cấp ba. 
"Có vui không? Hai người đàn ông đang đánh nhau vì cậu kìa!" 
"Ừ, nghe nói người tên Đại Đông cũng khá nổi tiếng trong lớp mười. Đại thần Lục là hotboy đẹp trai, còn anh ta là hotboy thể thao. Cậu nói cuối cùng hoa sẽ rơi vào nhà nào?" 
Lý Đán vui vẻ đàm luận với Hứa Chi Linh.
"Đầu óc của hai người các người nghĩ linh tinh cái gì vậy hả, chỉ là đánh bóng thôi mà." Lộc Lâm Linh cảm thấy hai người bên cạnh thật khó hiểu.
"Tiểu Linh Linh, cậu sai rồi. Ở đây không có hoa gì cả, chỉ có một đám tám chuyện thôi!" 
Trận chiến trên sân rất khốc liệt, cậu tới tôi đi, điểm số luôn ngang bằng nhau. Mỗi khi có bàn thắng, khán giả dưới sân lại dậy sóng cổ vũ.
Lộc Lâm Linh không có hứng thú đối với các vận động cần phải chảy mồ hôi. Cô chỉ cảm thấy mệt mỏi khi nhìn Lục Dương và Đại Đông đang liều mạng đoạt cầu.
Dù sao cũng hơn một lớp, Đại Đông thân cao thể trạng mạnh hơn Lục Dương một chút. Mà ba cầu thủ của đối phương lại vây quanh Lục Dương làm anh dẫn bóng không có cách nào đột phá.
Liên tiếp hai lần anh bị cướp bóng, Đại Đông cùng đội viên vỗ tay, ném qua một biểu cảm tỏ vẻ đắc ý.
Lục Dương đưa tay lau mồ hôi trên trán một cái, trong mắt lộ ra một tia sắc bén.
Lại là Lục Dương dẫn bóng, anh tăng tốc, một đường phi nước đại xông vào khu vực cấm, bỏ xa hai người phòng thủ của đối phương lại đằng sau. Đại Đông lại lao lên trước. Nhưng lần này Lục Dương không vì người tới mà dừng bước nữa, anh nghiêng người va chạm, quăng bóng lên trên rổ.
"Vút!" 
Bóng vào rồi.
"Con mẹ nó, cậu cố ý!" Có người kéo Đại Đông đang ngã dưới đất lên, rồi tiến lên đẩy Lục Dương một cái.
"Fuck, con mẹ nó anh đang đẩy ai đấy hả!" Tề Hạo lập tức giữ chặt đối phương. Trong lúc nhất thời đội viên cả hai bên tập hợp một chỗ la ầm lên.
Lộc Lâm Linh không hiểu đánh kiểu gì mà từ đánh bóng chuyển sang đánh nhau. Người xung quanh cũng đều yên tĩnh lại, có người đã chạy đi gọi giáo viên.
"Bỏ đi! Đừng làm ồn, đừng gọi giáo viên tới." Đại Đông phủi phủi quần áo của mình. Anh ta nhìn về phía Lộc Lâm Linh, đưa tay xoa xoa cái mũi, bướng bỉnh cười.
"Đàn em đánh bóng cũng tốt ghê nha! Lần sau cẩn thận một chút, giải tán, giải tán đi. Đợi chút nữa liền lên lớp, đi, mua đồ uống đi~" 
Lộc Lâm Linh nhìn đám người tản ra, trong lòng cô thở dài một hơi. Đại Đông đi đến bên cạnh sân bóng rồi tới xoa xoa đầu Lộc Lâm Linh. Anh ta nói nhỏ bên tai cô hai câu rồi rời đi cùng bạn bè mình. 
Lục Dương nhìn chằm chằm Lộc Lâm Linh đang ngồi bên cạnh sân bóng. Mồ hôi rơi vào lông mi của anh làm tầm mắt của anh nhòe dần đi. Lộc Lâm Linh cất bước tiến lên liền nhìn thấy ánh mắt của anh hơi lóe lên.  
"Sao cậu lại đẩy người ta!" Vừa rồi Đại Đông đi tới vô cùng đáng thương nói eo anh ta trầy da, người bạn này của em đánh bóng quá mạnh.
Tề Hạo tức giận bất bình: "Cậu bị mù à, không thấy là Lục Dương cũng bị đẩy hả?" 
"Là cậu động thủ trước mà!" 
Chu Tư Minh nhìn Lục Dương đang nắm chặt nắm tay, anh ta bất đắc dĩ nói: "Lộc Lâm Linh, chơi bóng có khi va chạm tay chân đều là chuyện bình thường, chứ cũng không phải là nhằm vào ai cả. Vừa rồi lúc Lục Dương phòng thủ cũng bị đụng đến mấy lần, là do cậu không thấy được mà thôi." 
"Thật là..." 
"Đi thôi, phải vào lớp rồi." Lục Dương vỗ Chu Tư Minh rồi quay người đi.
"Hừ, con bé ngớ ngẩn này!" Tề Hạo không nhịn được mà nói, sau đó anh ta liền đuổi theo sau.
Lộc Lâm Linh nhìn bóng lưng đang đi xa của Lục Dương, trong lòng kìm nén rầu rĩ khó chịu. Quay đầu lại hỏi: "Hai người nói thử xem, rõ ràng là cậu ấy đánh người, sao lại cứ như là do tớ làm sai thế chứ!" 
Lý Đán khoác một tay lên vai của cô, một tay bóp mặt của cô: "Còn được nha, còn biết mình làm sai, có chút tiến bộ đó!" 
"Đừng bóp nữa, tớ làm sai chỗ nào chứ? Cũng không phải do tớ chơi bóng, cũng không phải do tớ đẩy người!" Lộc Lâm Linh xoa mặt mình, trong lòng tủi thân.
"Vậy cậu dựa vào cái gì mà lên tiếng chất vấn người ta. Hơn nữa, người ta cũng đã nói cho cậu biết va chạm trong lúc chơi bóng là chuyện rất bình thường rồi mà." Lý Đán ngao ngán nhìn Lộc Lâm Linh.
"Lúc đầu tớ định quan tâm hỏi một chút, thế nhưng cậu ấy tỏ thái độ gì thế kia. Đi thì đi, ai mà thèm!" Càng nghĩ càng giận, mới nãy rõ ràng cô không hề chất vấn anh.
Hứa Chi Linh nhét một mảnh khoai tây chiên cuối cùng vào miệng Lộc Lâm Linh rồi sờ đầu của cô.
"Làm người người thứ nhất lâu vậy rồi, sao còn muốn làm người thứ hai được chứ. Không phải cậu không thích bị người khác sờ đầu mình à? Trước mặt mọi người lại... haiz, đại thần Lục đáng thương của tôi ơi~" 
"Cậu vừa ăn khoai tây chiên xong! Bẩn muốn chết. Chuyện này thì có liên quan gì đến đầu của tớ. Hai người các cậu còn có thể nói chuyện bình thường hơn được không hả! Này, từ từ, chờ tớ với..." 
Lý Đán: "Đầu óc chỉ như vậy, làm sao thi được thành tích như kia đây." 
Hứa Chi Linh: "Tớ cũng cực kỳ thắc mắc." 
Tan học, đương nhiên cô tự mình trở về. Đến cửa nhà, Lộc Lâm Linh đứng trước cửa nhà Lục Dương cả buổi, mặc dù chìa khóa cửa đang ở trong túi của cô.
Từ khi quan hệ giữa hai nhà ngày càng thân thiết, Lục Mạn sợ lúc mình đi công tác, Lục Dương quên đem hoặc làm mất chìa khóa bèn để bên nhà Lộc Lâm Linh một chiếc.
Lộc Lâm Linh đương nhiên chiếm làm của riêng, sau đó càng ngày càng tự ý ra vào nhà Lục Dương.
Vào hay là không vào đây?
Suốt buổi chiều, Lý Đán và Hứa Chi Linh đều thỉnh thoảng quăng ánh mắt ai oán về phía cô. Mặc dù cho đến cuối cùng cô vẫn không hiểu mình đã làm gì sai, nhưng cô đồng ý rằng mình cũng không hề đúng, và Lục Dương là nạn nhân lớn nhất.
Làm sao để an ủi nạn nhân này đây? Về phía học tập, người ta bỏ xa cô tận mấy con phố. Về ăn, bình thường đều là anh cho cô. Còn chơi thì hình như anh không quan tâm đến thứ gì, chỉ toàn trưng ra một khuôn mặt ông cụ non.
"Lục Dương, Lục Dương à~" Không ai mở cửa.
"Đại thần Lục, mở cửa ra đi mà~" Bên trong vẫn không hề có tiếng động.
"Dương Dương yêu dấu, tớ sai rồi, cậu cũng nên cho tớ một cơ hội đi mà~ Nếu cậu không mở cửa, chút nữa mẹ tớ sẽ..." 
"Cạch." 
Sau đó cô chỉ thấy một bóng lưng màu trắng tiến vào nhà vệ sinh.
Lộc Lâm Linh đặt tất cả manga, tạp chí trước đó mà cô mượn Lục Dương lên bàn sách cho anh. Sau đó cô mang quả đào tới phòng bếp, rửa sạch sẽ rồi cắt thành từng khối.
Lục Dương tắm rửa xong mới nghe được tiếng đập cửa càng ngày càng vang. Lúc anh mở cửa liền thấy Lộc Lâm Linh đang bĩu môi. Anh không muốn nhìn dáng vẻ đáng thương của cô mà bỏ qua chuyện cũ liền quay người vào nhà vệ sinh.
Lục Dương nghe thấy bên ngoài có tiếng động lục đục, khi anh về phòng liền nhìn thấy Lộc Lâm Linh tỏ vẻ lấy lòng đứng tại bên bàn.
"Tới đây đi, ăn đào nè, trình độ đặc biệt đủ!" Nói xong, cô đẩy anh tới ghế, găm một khối đào đưa đến miệng anh.
Cô thấy Lục Dương không có ý định mở miệng, liền đoạt lấy khăn mặt trong tay anh, rồi nhét cái nĩa vào tay anh.
"Chuyện hôm nay là do tớ không đúng. Với tư cách là hotboy của khối, cậu tức giận với tớ sẽ mất điểm trong mắt người khác đấy." Vừa nói, tay cô vừa cầm khăn mặt xoa tóc cho Lục Dương.
"Không có tức giận." Anh giữ lại khăn mặt, cũng giữ trái tim đang đập loạn.
Một người đứng, một người ngồi, bởi vì xoa tóc nên thân thể của Lộc Lâm Linh lắc lư dựa vào lưng anh. Cảm xúc mềm mại trước ngực kia không biết do vô tình hay cố ý cọ lên tai anh.
Có lẽ là do thích đồ ngọt nên mấy năm nay Lộc Lâm Linh phát triển khá tốt. Tuy nhiên cô vẫn mặc áo lót nhỏ, nên không thể nào nhìn rõ dưới bộ đồng phục rộng rãi ngày thường. 
Lúc này lớp áo kia trở nên mỏng manh hơn bao giờ hết. Da thịt non mềm nhẹ nhàng áp lên tai anh, xẹt qua cổ của anh, kích thích dịch máu toàn thân đi lên, một phần đi xuống phía dưới.
Lục Dương kéo khăn mặt xuống rồi đặt lên trên đùi. Anh cúi người lấy đào trên bàn ăn. 
"Còn nói là không giận. Lúc nãy đến cửa cũng không muốn mở cho tớ, tớ gõ cửa mất nửa ngày." Lộc Lâm Linh thấy bầu không khí đã thay đổi, cô yên tâm hơn, rồi tiến lên tựa trên mặt bàn nhìn Lục Dương.
Lục Dương kéo ghế về phía trước một chút, đưa tay lật xem sách trả lại.
"Lúc nãy tớ đang tắm nên không mở cửa cho cậu được." 
A, sao mà anh lại không mở cửa cho cô được chứ, làm sao lại không mở cửa được. Thân thể cô đang thét gào. Trái tim cô đang đau đớn, thật sự vừa tra tấn lại ngọt ngào.
"Cậu biết đấy, tớ không hiểu bóng rổ mà, cho nên mới hiểu lầm. Sau này khi chơi bóng rổ cậu nên cẩn thận chút, thắng thua không quan trọng. Lỡ đâu lại đụng trúng người khác, rồi lại đánh nhau. Rồi bị giáo viên chỉ tên phê bình sẽ không tốt. Cho dù cậu có thắng hay thua, thì trong lòng tớ, cậu đều đẹp trai nhất!" Nói xong cô liền nhìn sang sắc mặt của anh. Dáng vẻ cẩn thận ưu tư kia sao mà đáng yêu đến thế.
"Mặc kệ thắng thua, đều đẹp trai nhất à?" 
"Ừm, đẹp trai nhất!" 
"Nhưng tớ vẫn thắng." 
"Thì cậu là nhất!" 
"Tớ cũng rất đau vai." 
"Tớ xoa cho cậu!" 
"Tớ không thích người khác sờ đầu của cậu." 
"Vậy không cho người khác sờ nữa!" 
"..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.