Chương trước
Chương sau
“Lộc Lâm Linh, tại sao xe đạp của con lại bị hỏng nữa rồi! Tháng này cũng đã sửa mấy lần rồi đấy, mỗi ngày con đi xe hay con đập xe đạp thế!” Hai năm nay, âm lượng của bà Lâm càng ngày càng lớn hơn, không chỉ phía bên đối diện mà ngay cả tầng ba từ trên xuống dưới đều nghe thấy rõ ràng.
Lộc Lâm Linh ôm túi khoai tây chiên, cô vừa ăn vừa cười khúc khích và nói: “Sao mà con biết được chứ, ba ngày xe đạp của con bị thủng lốp hai lần, hoặc bị đổ xuống đất, mà mỗi lần bị đổ xuống đất thì nó sẽ bị đè ở dưới cùng. Mẹ, sao mẹ không đi cúng bái ở chùa chiền xin bùa gì đó đi? Chắc dạo gần đây con bị mấy đứa đểu trêu đó.”
Vào đầu năm thứ nhất, các học sinh đã bắt đầu đạp xe đạp đến trường, Lục Dương và Lộc Lâm Linh cũng đạp xe và đến trường cùng nhau.
Sau ngày tựu trường vào trung học cơ sở, họ phải làm bài thi đầu vào. Một người điểm thấp, một người điểm cao, cho nên hai người không thể học chung một lớp, tuy nhiên hai Linh lớn và nhỏ vẫn được học chung một lớp cho nên Lộc Lâm Linh cũng cảm thấy được an ủi phần nào.
Trường trung học cơ sở lớn hơn so với trường tiểu học, có nhiều lớp học và học sinh hơn. Trường trung học Nhất Trung là trường trọng điểm của thành phố, nó phân thành khu trung học phổ thông và khu trung học cơ sở, một khối trung học cơ sở sẽ có tám lớp, chia đều ở thành hai tầng. Lục Dương học lớp chọn nằm ở tầng hai, còn Lộc Lâm Linh học lớp ban sáu nằm ở tầng một.
Ngoài lúc tan học ra thì hai người họ rất ít khi gặp nhau trong trường.
Sau khi vào trung học cơ sở, Lục Dương vẫn giữ vững vị trí đứng đầu lớp, ngay cả khi trong lớp chọn cũng có nhiều bạn khác học giỏi và thành tích của anh luôn luôn ổn định trong top năm toàn khối.
So với những tên mọt sách luôn luôn đeo kính, mang cặp sách to đùng và trên tay lúc nào cũng ôm sách vở thì Lục Dương trở thành hotboy của trường với vẻ ngoài đẹp trai, giỏi thể thao và phong cách lạnh lùng, tao nhã.
Đặc biệt là khi vào năm thứ hai trung học cơ sở, Lục Dương mới mười bốn tuổi nhưng chiều cao của anh đã là 175cm, gương mặt cũng bớt nét ngây thơ hơn, anh trở thành một cậu thiếu niên đẹp trai.
Mỗi lần xếp hàng, anh lại đứng đầu tiên nên trông anh càng nổi bật hơn.
Nhưng chắc chỉ có Lộc Lâm Linh là người duy nhất cảm thấy anh quá chướng mắt, còn trong mắt các cô gái khác thì anh rất tỏa sáng. Dù là các chị lớp trên hay các em lớp dưới thì họ đều liếc mắt trộm nhìn anh bất cứ lúc nào.
Các bạn nữ bằng tuổi còn nhiệt tình hơn. Ban đầu, họ chỉ giả vờ như đi ngang qua lớp anh hoặc giả vờ đi qua sân vận động để ngắm anh. Sau này, họ gửi thư tình, tặng quà, còn bạo hơn nữa thì bám theo anh mỗi ngày.
Dù tinh thần của Lộc Lâm Linh có mạnh đến đâu thì cô cũng không dám lại gần Lục Dương. Sau khi Lộc Lâm Linh biết đến chuyện của Nguyễn Linh Ngọc thì cô cũng chẳng muốn tự thử nghiệm mấy cái tin đồn thất thiệt có lực sát thương lớn kia đâu. Cô thích đồ ăn vặt hơn thứ thuốc đắng nha.
Tuy rằng hai người họ không thể gặp nhau ở trường nhưng nhà của hai người ở phía đối diện nhau, mà Lục Dương là tài nguyên tốt như vậy, cho nên mỗi ngày bà Lâm luôn kéo Lục Dương đến nhà để học, chủ yếu là để dạy kèm cho Lộc Lâm Linh.
Ở nhà học bài thì chẳng khác nào bị cả đội trinh sát theo dõi bất cứ lúc nào cho nên Lộc Lâm Linh chọn đổi địa điểm khác. Vì vậy, mỗi ngày cô đều kéo Lục Dương về nhà anh và ăn cơm ở nhà anh luôn.
Trung học cơ sở không giống với tiểu học, có rất nhiều môn học, bài kiểm tra và áp lực thi vào trung học phổ thông luôn tồn tại. Bình thường, Lộc Lâm Linh chẳng chịu học hành gì, nhưng cô đang học năm ba, cho nên đến lúc cần phải cố gắng thì cô vẫn nên cố gắng.
Vì bàn học vốn chỉ dành cho một người ngồi, ghế cũng chỉ có một cái. Lục Dương đã làm xong bài tập từ lâu rồi, mỗi ngày anh đều ngồi ở trên giường đọc sách, còn Lộc Lâm Linh sẽ ngồi ở cái bàn đó làm bài tập.
Trong hai năm qua, mái tóc của Lộc Lâm Linh đã dài ra, không giống với kiểu buộc tóc đuôi ngựa trước đây, cô kiên quyết xõa tóc ngay cả khi thời tiết có nắng nóng hơn. Học kỳ trước, cô cũng đã cắt tóc mái để che đi mấy cái mụn ở trước trán cô.
Lục Dương cảm thấy mấy cái mụn đấy chẳng phải là vấn đề to tát gì cả, anh cảm thấy việc để tóc mái sẽ cản trở tầm mắt nhìn nhưng anh cũng cảm thấy Lộc Lâm Linh để tóc mái rất hợp, vì đôi mắt cô sẽ to và tròn hơn, khuôn mặt phúng phính nhỏ hơn, trông cô rất xinh xắn.
Lúc này, Lục Dương đã ngây người năm phút trong khi anh đang nhìn vào một câu hỏi trong đề thi của sách vật lý. Anh mới đọc được năm phút nhưng anh đã đặt quyển sách trong tay xuống rồi đứng bên cạnh bàn học, một tay chống lên bàn, nửa thân người cúi xuống, ngực như có như không sát gần bả vai trái của Lộc Lâm Linh, một tay khác vòng qua người cô chỉ vào câu hỏi trên tờ giấy.
“Câu này là hỏi về độ nổi của một khối sáp ở trong các chất lỏng khác nhau và tính thể tích của chất lỏng bị tràn ra. Đầu tiên cậu phải xác định được khối lượng của khối sáp đó trong trạng thái ban đầu và mật độ của các chất lỏng khác nhau. Khối sáp chìm từ từ xuống dưới đáy của cốc rượu, còn trong cốc nước và nước muối thì nó lại lơ lửng. Giả sử, độ nổi của khối sáp trong cốc rượu, nước và nước muối lần lượt là F1, F2, F3 và trọng lượng của khối sáp đó là G, khi đó…”
Giọng anh trầm thấp, trong trẻo, và ấm áp đang từ từ giải thích bài toán nhưng đôi mắt anh lại nhìn vào đuôi tóc mềm mại của cô, mạch máu nhỏ lộ ra ở tai cô, lông mi cong cong, cánh mũi xinh xắn. Nhưng tinh thần của cô thiếu nữ này đang tập trung vào đề thi cho nên cô không nghe thấy tiếng tim đập của cậu thiếu niên đứng bên cạnh.
Trải qua bao nhiêu đêm, Lục Dương vẫn luôn cẩn thận che giấu suy nghĩ của anh như vậy, anh nửa ôm Lộc Lâm Linh, vừa giảng hết câu này đến câu khác, anh nhớ nét chữ của cô, nhớ mùi dầu gội đầu của cô, nhớ những cái móng tay hình trăng khuyết trên đôi bàn tay nhỏ của cô và nhớ cả những mạch máu nhỏ li ti mong manh ở tai cô…
“A! Cuối cùng cũng làm xong rồi. Này, cậu xem mới một tháng ba ngày mà cái tay cầm bút của tớ cũng chai rồi.” Lộc Lâm Linh giơ tay lên trước mặt Lục Dương, phần da ở chỗ cổ tay phải và ngón áp út bị mài đến mức để lại một vết đỏ ửng.
- -- Tốt nhất là nên sờ thử xem.
Lục Dương xị mặt ra: “Vậy cậu nghỉ đi, hôm qua tớ mới mua bánh sô cô la xong, để tớ đi lấy cho cậu.” Cửa sổ trong phòng khách mở ra, hơi gió mát ban đêm thổi vào, lúc này Lục Dương mới cảm thấy hơi nóng kia đã được thổi dịu đi một chút.
Mỗi ngày cuối tuần, Lục Dương đều đến tiệm bánh ở trung tâm thành phố để mua ít bánh ngọt, anh muốn dụ cô tới, nhưng anh cũng sợ cô ăn nhiều rồi sẽ chán nên lúc nào cũng chọn mua đủ loại kiểu bánh khác nhau. Cho đến bây giờ, ông chủ ở đó chưa bao giờ thấy một cậu học sinh nào mê bánh ngọt như vậy, lần nào ông cũng cố ý giữ lại mấy cái bánh có hương vị được yêu thích nhất cho anh.
“Nếu như không có mấy món ngon nhỏ bé này thì chắc chắn cuộc sống năm ba của tớ sẽ chỉ còn lại đau khổ mà thôi. À mà sao hôm nay dì về muộn thế?” Một khối bánh ngọt không hề nhỏ nhưng cô đã ăn liền hai ba khối bánh ngọt xuống bụng, khóe miệng vẫn còn sót lại một ít vụn bánh.
Lục Dương đưa khăn giấy cho cô, sau đó anh bắt đầu kiểm tra bài thi của cô: “Ừ, hôm nay mẹ tớ đi công tác, cuối tuần mới về.” Sau khi sửa vài lỗi sai, anh lấy bút xóa xóa đi và dùng bút viết đè lên.
“Cậu phải nhớ những đề bài về mật độ chất lỏng này vì chúng thường xuyên xuất hiện trong đề thi.”
“Mẹ cậu và ba tớ bận quá. Đã nửa tháng rồi bố tớ chưa về nhà, để lại đứa con đáng yêu như tớ ở nhà không thèm đoái hoài hỏi han gì. Mặc dù mỗi lần ông ấy về cũng sẽ mang rất nhiều quà cho tớ nhưng tớ muốn ông ấy về nhà nhiều hơn. Cậu nói xem, họ đã bề bộn công việc ở ngoài như vậy, muốn về nhà ngủ cũng khó khăn như thế ư?”
Vốn cảm giác thèm ăn đã được thỏa mãn nhưng tâm trạng của cô đang tốt bỗng dưng không vui.
Mặc dù ba cô cũng hay đi công tác nhưng hai năm trở lại đây, ba thường xuyên đi công tác hơn đến mức mẹ cô cũng bắt đầu phàn nàn về điều đó.
Thỉnh thoảng ba về đến nhà là lăn ra ngủ thiếp đi, mẹ cũng ít khi cười hơn và càng ngày càng nóng tính, bình thường có mấy chuyện nhỏ nhặt mà Lộc Lâm Linh làm không xong thì mở miệng ra là mẹ cô mắng cô.
Có một lần, Lộc Lâm Linh nghe được tiếng ba mẹ cãi nhau vào lúc nửa đêm, cô không thể nhớ nổi rằng đã bao lâu rồi gia đình cô chưa có một bữa ăn vui vẻ với nhau.
Lục Dương gấp giấy thi lại rồi kẹp vào sách, anh để bút và bút xóa vào hộp bút.
“Ai lớn lên cũng sẽ như vậy. Cậu thấy đấy, chúng ta có các kỳ nghỉ hè và nghỉ đông, các ngày nghỉ cuối tuần và các ngày lễ. Tuy rằng việc học rất vất vả nhưng thi thoảng cậu vẫn có thể ngủ gật hoặc mất tập trung. Nhưng người lớn thì không thể, họ không thể tùy tiện mắc sai lầm. Vốn dĩ làm người lớn cũng đồng nghĩa phải có trách nhiệm.”
Lộc Lâm Linh cầm lấy cặp sách và nói: “Thật sao? Vậy đừng lớn nữa thì tốt hơn. À, ngày mai cậu đợi tớ ở trước cửa nhà nhé. Mai tớ mang xe đi sửa rồi, cậu nhớ lau yên sau sạch sẽ để tớ ngồi nhá!”
Nghe thấy tiếng cửa nhà ở phía đối diện đóng, Lục Dương quay về phòng, trên mặt bàn học vẫn còn đĩa và dĩa. Lục Dương cầm lấy cái dĩa, anh nhẹ nhàng đặt trước miệng và thè lưỡi ra liếm.
Bản thân anh vốn là người ưa sạch sẽ trong ăn uống, tất nhiên Lục Dương sẽ chẳng bao giờ ăn đồ thừa. Nhưng anh rất thích mùi hương của cô, anh thì thầm: “Tớ muốn lớn nhanh hơn, mỗi ngày đều muốn lớn nhanh hơn, nhanh hơn nữa...”
Ngày hôm sau, vẫn như thường lệ, Lục Dương giúp bà Lâm vứt rác ở trước cửa nhà, sau đó anh đứng chờ Lộc Lâm Linh ở dưới lầu.
Học sinh năm ba đến trường lúc bảy giờ. Trời còn chưa sáng hẳn nhưng mặt trời đã ló rạng từ phía đông, một tia nắng sớm vương trên bả vai của cậu thiếu niên.
Bình thường anh chơi bóng rổ nên trông sẽ không quá gầy, dù mặc bộ đồng phục hè màu xanh trắng của học sinh, người ta vẫn có thể cảm nhận được cơ bắp của cậu thiếu niên này, gió thổi khiến vạt áo dính vào người anh, mơ hồ có thể lờ mờ nhìn thấy đường viền mờ nhạt thon gọn trên phần bụng và eo của anh.
Lúc Lộc Lâm Linh đi xuống lầu, cô đã thấy Lục Dương ngồi ở trên xe đạp, một chân anh để ở bàn đạp, chân còn lại chống trên mặt đất.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lục Dương quay đầu lại với khuôn mặt trắng tựa bạch ngọc, đôi môi hồng, cặp mắt đen sâu thẳm mang theo tia sáng ấm áp nhìn người đang bước đến.
“Mới sáng sớm mà đã bày ra khuôn mặt này, đúng là đồ yêu nghiệt…” Lộc Lâm Linh nhìn cái người không biết tự kiềm chế bản thân này, cô bỗng nhớ lại vẻ mặt ngu ngốc si mê của toàn bộ học sinh nữ trong trường và cô nghĩ cái thế giới này mà chỉ nhìn vào gương mặt này sẽ rất đáng buồn.
“Cậu muốn bày cái gì cơ?” Lục Dương nghi hoặc nhìn cô.
“Tớ nói con công thích khoe khoang. Đi thôi, đừng đến muộn, tuần trước tớ đã làm lớp bị trừ hai điểm rồi, tớ không muốn cả lớp bị điểm danh đâu.” Lộc Lâm Linh thuần thục đeo cặp sách rồi leo lên xe.
Cách trường còn khúc cua rẽ trái, Lộc Lâm Linh lập tức nhảy xuống xe, cô để Lục Dương đi trước, rồi cô mới theo sau.
Hồi trước, chỉ có mình anh có xe đạp nên ngày nào anh cũng chở cô đi. Sau này, cô cũng mua xe đạp, tuy hai người vẫn đi cùng nhau nhưng cứ đến cổng trường thì cô sẽ tách ra đi riêng. Tuy nhà trường rất nghiêm khắc đối với chuyện học sinh yêu đương, nhưng họ vẫn chưa khắt khe đến mức quản cả chuyện ra vào cổng trường cùng một lúc.
Nhưng cô muốn như thế nào thì anh đều nghe theo cô.
Lúc cô chạy nhanh vào lớp, tiếng chuông cũng vang lên đúng lúc. Nói chung, lớp trưởng sẽ không theo dõi thời gian tự học vào buổi sáng vì học sinh năm ba phải có ý thức tự giác. Các bạn đại diện các môn học khác nhau sẽ thu vở bài tập về nhà, tất nhiên cũng có một vài người đang cố gắng hết sức làm bài tập.
Hứa Chi Linh thật vất vả mới đợi được Lộc Lâm Linh, cô nói: “Mau, đưa vở bài tập vật lý của cậu cho tớ!” Kể từ khi học trung học cơ sở, tình bạn chiến hữu giữa hai người ngày càng bền chặt.
“Cậu đừng có suốt ngày chép bài như thế, cậu cũng phải xem kỹ đề bài chứ, nếu không sau này thi vào mà vẫn không biết giải thì làm sao.” Lộc Lâm Linh uống sữa chua do Hứa Chi Linh đưa, cô vẫn cảm thấy lời thoại này nghe quen tai.
“Cậu chỉ đứng đây và nói điêu mà không thấy bị nhột à. Bản thân núp dưới bóng cây cổ thụ to lớn hưởng bóng mát nào đâu biết được người đứng bên ngoài bị nắng thiêu đốt khổ sở như nào. Cậu tưởng tối qua tớ không muốn làm xong à. Đêm qua tớ đã nhìn vào đống bài này đến tận ba giờ sáng đó. Thậm chí tớ còn nhớ rõ từng câu từng chữ trong câu hỏi cơ nhưng tớ không thể tự móc ra câu trả lời được. Biến đi, biến đi, đừng cản trở sự nghiệp vĩ đại của tớ.”
Lộc Lâm Linh quay trở về chỗ ngồi của cô, bạn cùng bàn Lý Đán chớp mắt nhìn cô, cô đặt cặp sách xuống rồi giở bài tập Anh ngữ ra và nói: “Bạn thân yêu ơi, trong tim tớ, cậu giống như oppa Huyn Bin vậy!”
Lý Đán, bạn ngồi cùng bàn với Lộc Lâm Linh, cô ấy có gương mặt nhọn sáng sủa xinh đẹp và có một thân hình nở nang trông chẳng giống học sinh trung học cơ sở chút nào.
Cô ấy là người hài hước, hoàn toàn không giống với ngoại hình bên ngoài. Quan trọng là nhà cô ấy mở siêu thị cho nên có thể lựa chọn nhiều loại đồ ăn. Một nhân vật như vậy chắc chắn sẽ là ứng cử viên sáng giá cho vị trí bạn thân của Lộc Lâm Linh.
Có lẽ cả năm bắt chước làm học sinh giỏi, cũng muốn mẹ cười nhiều hơn. Sau khi vào trung học cơ sở, Lộc Lâm Linh càng lười biếng và chểnh mảng trong năm học cuối cùng này hơn. May là đầu óc cô cũng không ngu lắm, lại được Lục Dương dạy kèm riêng cho nên thành tích của cô vẫn duy trì trong top ba của lớp và xếp thứ năm mươi của khối.
Trước đây, Lục Dương được thầy giáo yêu quý và bạn học ngưỡng mộ, những bài thi của anh luôn là khuôn mẫu cho mọi người học hỏi.
Tuy rằng ban sáu không giỏi bằng lớp chọn nhưng bây giờ Lộc Lâm Linh cũng là con cưng của giáo viên và là tấm gương tiêu biểu cho các bạn cùng lớp.
Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ tự học vào buổi sáng đã kết thúc. Mặc dù thành tích bây giờ khá tốt nhưng trong lòng Lộc Lâm Linh biết cô không thích học. Giáo viên giao ba đề bài bài toán, xem ra hai ngày cuối tuần này sẽ bận rộn đây.
Ba người Lộc Lâm Linh, Lý Đán, và Hứa Chi Linh ủ rũ chụm đầu thảo luận xem trưa nay ăn gì.
Nhất Trung gồm trung học cơ sở và trung học phổ thông, tính sơ qua cũng gần bốn mươi lớp và hơn hai nghìn học sinh. Việc học không chỉ lao động trí óc mà còn tiêu tốn thể lực, cho nên nhà trường cũng ra tay hào phóng để an ủi học sinh.
Trong trường có ba cái căn tin, hai quầy bán đồ ăn vặt, căn tin thứ nhất ở trung học cơ sở, căn tin thứ hai ở trung học phổ thông và căn tin thứ ba dành cho nhân viên của trường. Ba người họ thường xuyên đi vào mấy cái căn tin này. Hôm nay, họ xếp hàng ở căn tin thứ hai.
Trung học phổ thông nằm ở khu bên phải trường học, trung học cơ sở nằm ở khu bên trái, ngoại trừ lúc giữa các khối lớp tập thể dục ra thì cơ bản là giữa trung học phổ thông và trung học cơ sở sẽ bị tách riêng.
Các đàn em khóa dưới luôn nể nang các đàn anh, đàn chị khóa trên một chút. Hơn nữa, điểm thi đầu vào của trường trung học phổ thông Nhất Trung rất cao, những người có thể thi đậu vào trường này cũng đều là những người rất giỏi. Cho nên từ xưa đến nay, học sinh trung học cơ sở rất ít khi xuất hiện ở căn tin thứ hai.
Hứa Chi Linh nhát gan không để ý xung quanh, Lộc Lâm Linh chỉ xem đồ ăn có ngon hay không nên cô cũng không màng đến xung quanh nốt. Còn Lý Đán vốn có một người anh họ là học sinh trung học phổ thông, vì vậy cô ấy thường dẫn cả hai người bạn đến căn tin thứ hai để thay đổi khẩu vị.
Cả ba người nắm tay nhau và bước đến căn tin thứ hai.
Lý Đán có vẻ ngoài ưa nhìn lại còn rất nữ tính, so với học sinh ở trung học phổ thông thì cô ấy trông khá chững chạc, còn ở trung học cơ sở thì cô ấy được xếp vào hàng hoa khôi top đầu của trường.
Mỗi lần đi ăn ở khu trung học phổ thông, lúc nào cô ấy cũng có thể hấp dẫn mọi ánh mắt của các đàn anh, thỉnh thoảng còn có đàn anh đến bàn bắt chuyện.
Chỉ có điều, toàn bộ sự chú ý của Lý Đán dành cho người khác phái đều dồn hết vào oppa của cô ấy cho nên cô ấy không nhớ nổi những chàng trai ở xung quanh cô ấy nữa.
Lộc Lâm Linh đang cầm cái khay trên tay, cô nhìn từng món ăn ở chỗ cửa sổ, bỗng nhiên có một bàn tay xoa đầu cô, trán Lộc Lâm Linh đã bắt đầu nổi mụn, cho nên cô cực kỳ khó chịu khi tóc mái bị rối tung làm lộ mụn ra ngoài.
Cô túm lấy cái tay đang xoa đỉnh đầu cô và nói: “Lý Đán, cậu không được… Đông, Đại Đông? Anh Đại Đông!”
“Ừ, dâu tây là vị rất được ưa chuộng. Được rồi, bây giờ tính tình cũng thật nóng nảy, xoa đầu có một tý mà cũng không được.”
Lộc Lâm Linh thản nhiên cầm lấy cây kem và nói: “Được rồi, cho anh xoa, xoa cho đã là được chứ gì! Anh Đại Đông, thật không ngờ thành tích của anh lại cao như vậy, cũng có thể thi đậu vào Nhất Trung.”
Đại Đông gõ vào đầu Lộc Lâm Linh, anh cười và nói: “Cho đến bây giờ thành tích của anh vẫn tốt, thi đậu vào Nhất Trung thì có gì kỳ lạ.”
“Người càng lớn thì da mặt càng dày, rõ ràng hồi tiểu học anh còn là một tên cặn bã có được không, làm như em không biết ấy.” Kem nhanh chóng tan chảy, một giọt chảy dài theo ngón tay xuống mu bàn tay Lộc Lâm Linh, cô nhanh chóng liếm nó.
Đầu lưỡi nhỏ hồng hồng lướt qua mu bàn tay dính đầy kem trắng của cô, Đại Đông nhìn thấy, mặt anh bỗng đỏ ửng, trong não anh nhanh chóng ném hình ảnh đó ra sau đầu.
"Anh Đại Đông, sao anh gầy như vậy, còn cao như vậy? Cuối cùng anh cũng lớn rồi. Hồi trước em từng nghĩ sau này anh lớn lên sẽ giống Trư Bát Giới cơ, nhưng không ngờ anh càng ngày càng giống Tôn Ngộ Không nha.”
“Bây giờ đồ ăn cũng không chặn nổi cái miệng em nữa đúng không? Khi bé thì gọi là bụ bẫm, cái gì mà Trư Bát Giới, Tôn Ngộ Không, anh nhìn em giống Ngưu Ma Vương đấy. Tóc mái trông giống hệt với lông trước trán của con trâu mà bà anh nuôi! Ha ha...”
“Đại Đông khốn khiếp, anh mau đứng lại cho em!”
Giờ nghỉ trưa kết thúc, Đại Đông đưa Lộc Lâm Linh về lớp, anh còn nói trưa mai sẽ ăn cơm trưa với cô.
Quay về lớp học, Lý Đán và Hứa Chi Linh lại gần cô hỏi han.
“Đấy là ai thế? Anh Đại Đông, anh Đại Đông, gọi thân mật như vậy nha.”
“Đúng nha, đại thần của chúng ta có biết không? Đáng thương quá, Lục đại thần bị bỏ rơi rồi.” Hai người họ, anh một câu tôi một câu, vốn dĩ chuyện chẳng có gì nhưng Lộc Lâm Linh lại cảm thấy tự có lỗi trong lòng.
“Gì đấy gì đấy, các cậu đừng có nói lung tung. Anh Đại Đông là anh ở cùng khu đất trống nơi tớ từng ở trước kia. Lúc còn bé, tụi tớ hay chơi cùng nhau. Khi tớ học lớp năm, gia đình tớ chuyển nhà đến chỗ tiểu khu bây giờ nên tụi tớ bị mất liên lạc với nhau.”
Trên tay cô cầm túi đồ ăn vặt mà anh Đại Đông mới mua cho cô. Cô bỏ nó ra và chia cho hai người bạn.
Lý Đán xua tay từ chối: “Xem ra trước đây có anh Đại Đông, sau này có Lục đại thần, mặc dù cậu ấy là người đến sau nhưng hai năm qua tớ đã thấy được sự vất vả của người ta rồi, tớ không ăn, tớ không nhận quà hối lộ của tình địch đâu.” Lộc Lâm Linh thở dài, bọn họ lại diễn nữa rồi.
“Đại Linh, số cậu thật tốt, luôn có người mua đồ ăn cho cậu. Cho tớ gói đậu phộng đi!” Hứa Chi Linh hài lòng quay về chỗ ngồi của cô ấy và nói: “Mặc dù tớ nhận đồ ăn nhưng trong lòng tớ vẫn đứng về phía Lục đại thần!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.