Chương trước
Chương sau
Chúng ta ngồi chung trên một con thuyền mà, sao có thể nói lật là lật được?
Truyền hết bình thuốc cuối cùng thì Lục Mạn cũng mang đồ ăn đến.
"Linh Linh, dậy ăn chút gì đi."
Lộc Lâm Linh từ từ mở mắt ra, cô vẫn còn choáng váng đến mức chẳng biết mình đang ở đâu.
Lục Mạn vừa bày cháo và đồ ăn ra vừa giải thích cho Lộc Lâm Linh nghe tất cả mọi chuyện, còn Lục Dương thì gập bàn trên giường bệnh xuống, sau đó còn đặt một ly nước ấm trước mặt cô.
Bởi vì phải nằm yên một chỗ quá lâu nên Lộc Lâm Linh cảm thấy khát vô cùng, cô nhanh chóng cầm ly nước lên uống một hơi rồi mới đặt xuống.
Sau khi cảm ơn Lục Mạn thì Lộc Lâm Linh mới bắt đầu dùng bữa, cô thật sự rất đói bụng, chính vì vậy cô vội vàng ăn lấy ăn để.
"Cậu ăn chậm lại một chút! Mới tiêm thuốc xong đấy, bao tử đã lâu không làm việc, cậu đừng có ăn nhiều như vậy, muốn bị đau tiếp sao?" Lục Dương ngồi cạnh đột nhiên nhớ ra chuyện này.
Lúc này, Lộc Lâm Linh mới nhận ra trong phòng còn có Lục Dương, cô sững sờ vài giây, sau đó…
"Dương Dương, cậu có thể cho tớ mượn bài tập trong kỳ nghỉ đông của cậu được không?"
Lục Dương: "…"
Lục Mạn thật sự không kìm được nữa nên cười to.
Lục Dương tức giận đến mức khuôn mặt trở nên trắng bệch, anh nhìn Lộc Lâm Linh ngơ ngác rồi đứng dậy ra ngoài lấy nước nóng.
Lộc Lâm Linh nhìn Lục Dương rời khỏi phòng, sau đó lại nhìn vẻ mặt sung sướng của Lục Mạn thì vội vàng cúi đầu tiếp tục ăn, thế nhưng lần này cô ăn rất chậm rãi từ tốn.
Sau khi ăn xong, Lục Mạn để lại những thứ Lục Dương cần, bà ấy chỉnh sửa lại giường bệnh, dặn dò vài câu rồi mới chịu rời khỏi.
Lục Dương buồn chán ngồi đọc sách mà không chịu nói lời nào, Lộc Lâm Linh cũng không biết nên nói gì, vì vậy cô đành ngồi yên xem tạp chí.

"Cậu ngốc đến vậy hả? Chỉ vì ăn uống bậy bạ mà phải đi đến bệnh viện." Có người không nhịn được nên vừa lật sách vừa gợi chuyện.
"Ừm, sau này tớ sẽ ăn ít và chú ý đến sức khỏe hơn." Người nào đó nhẹ nhàng nghiêm túc trả lời.
Ngoan như vậy sao?
Lục Dương quay đầu lại khó hiểu nhìn người ngồi trên giường bệnh.
Thấy Lục Dương nhìn mình chằm chằm, Lộc Lâm Linh lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương: "Vậy, bài tập vào kỳ nghỉ đông của cậu..."
‘A, mày mới là thằng ngốc đó.’
Lục Dương thầm nói trong lòng.
"Chờ cậu về nhà thì tớ sẽ mang tới cho." Lục Dương lạnh lùng nói, sau đó quay đầu lại tiếp tục đọc sách.
Người nào đó nhận được câu trả lời thỏa đáng thì lập tức cảm thấy bệnh tình đỡ hơn rất nhiều, sau đó còn vui mừng ngâm nga bài hát "Tình yêu đơn giản" của Châu Kiệt Luân.
Lục Dương cực hối hận vì quyết định tối nay của mình, nếu anh lập tức đưa bài tập cho người này ngay sau khi trở về nhà thì biết đâu người này sẽ trở nên vênh váo hơn.
Bệnh viện luôn tắt đèn lúc chín giờ, bởi vì Lộc Lâm Linh đã ngủ cả một buổi chiều nên không còn cảm thấy đau nữa, dạ dày cũng trở nên ấm áp, bài tập đã xong, chính vì vậy cô sung sướng lôi kéo Lục Dương nói chuyện.
"Ê, Tết vừa rồi cậu được lì xì bao nhiêu? Tớ nhận được rất nhiều đó, ông bà nội này, ông bà ngoại này, dì dượng, cô chú… Còn có anh họ, năm nay anh ấy mới đi làm mà đã lì xì cho tớ rồi. Trời ơi, tiếc là tớ đã đưa hết cho mẹ giữ rồi, trong túi không còn đồng nào cả, thật sự không công bằng! Mẹ tớ dựa vào đâu mà trấn lột tớ? Tớ đã mười hai tuổi rồi, đương nhiên có việc cần dùng đến tiền, vì sao lại không chừa cho tớ ít tiền chứ? Tớ cũng đâu thể ăn chực người khác hoài… Cậu xem có đúng vậy không hả? Cậu là ‘tấm gương sáng’ trong lòng mẹ tớ đó, có thể nói chuyện với bà ấy được không? Biết đâu bà ấy sẽ nghe lời cậu thì sao?"
Với tư cách là một người chuyên môn bị "ăn chực", Lục Dương nghĩ mình cũng có quyền lên tiếng về chuyện này.
"Cậu cứ nghĩ đến ba chuyện ăn uống không đâu. Bác sĩ nói trong thời gian này cậu không được ăn đồ ăn vặt! Không lẽ cậu muốn quay lại bệnh viện lần nữa hả?"
"Không phải mà, đừng tức giận... Tớ chỉ lấy đó để làm ví dụ thôi. Nè nè, tớ nhất định không tham ăn nữa, cậu có thể giám sát!" Lộc Lâm Linh nghĩ đến đống bài tập trong kỳ nghỉ đông vẫn còn nằm trong tay người nào đó, cho nên cô không dám ăn nói bậy bạ.
Vào buổi tối, ánh đèn hành lang trong bệnh viện cực kỳ mờ ảo, bởi vì là Tết Nguyên Đán nên ở đây rất vắng vẻ, chỉ có hai người bọn họ trong phòng mà thôi.
"Còn đau không?" Lục Dương hỏi.
"Không đau nữa." Lộc Lâm Linh ngẫm nghĩ một lúc rồi vội vàng nói: "Đau… thỉnh thoảng lại đau."
"Từ nay về sau cẩn thận một chút, đồ tráng miệng có ngon không? Bà ngoại mình làm đó."
"A, là do bà ngoại làm hả? Ngon lắm! Tớ thích nhất là bánh nhân đậu đỏ!"
"Ừ, tớ mang đến rất nhiều."
"Ha ha, chỉ có mỗi cậu hiểu tớ mà thôi, Dương Dương của chúng ta là tốt nhất!"
"Ngủ đi..."
"Ừ, ngủ đây, ngủ liền nè."
Ban đêm, một cậu bé ngủ gục với nụ cười trên môi chỉ vì một lời khen của cô gái nhỏ trên giường bệnh.
Cô gái nhỏ lại cảm thấy an tâm vì có cậu bé ở bệnh cạnh bầu bạn.
Gió ngoài cửa sổ vẫn thổi nhưng không thổi bay được hơi ấm trong phòng, mùa xuân đang về.
Sáng sớm hôm sau, vợ chồng Lộc Thành Quốc vội vàng đến bệnh viện, bác sĩ khám một buổi rồi dặn dò bọn họ một số thứ, sau đó Lộc Lâm Linh được xuất viện.
Ba Lộc mượn xe của một người bạn để chở vợ và hai đứa nhỏ về nhà, Lộc Lâm Linh ngồi trên xe với sắc mặt tốt hơn trước, khác hẳn lúc cô phải nằm bệnh viện khiến vợ chồng Lộc Thành Quốc cảm thấy yên tâm.
"Ba, đây là xe của chú Vương sao? Tuyệt quá, vậy nhà chúng ta lúc nào mới có thể mua xe?"
"Thích đến vậy sao? Ba sẽ cố gắng kiếm nhiều tiền để mua ô tô đưa đón con đi học mỗi ngày!"
Hai ba con lại bắt đầu mơ tưởng.
Bà Lâm không nghe nổi nữa: "Lục Dương ở bệnh viện cả đêm, sao không cảm ơn người ta một tiếng mà cứ nói chuyện với ba hoài vậy hả? Cả tuần ba con chẳng ở nhà được mấy ngày, vậy mà còn mong ông ấy đưa con đi học, hai người nằm mơ…"
Lộc Lâm Linh chui vào lòng của bà Lâm mà làm nũng: "Mẹ, hay là mẹ hãy học lái xe để đón con đi, lúc đó trông mẹ sẽ rất hấp dẫn! Dương Dương, cậu có nghĩ vậy không?"
Ban đầu cô còn nghĩ mình sẽ không nhận được câu trả lời của người kia, ai ngờ một lúc sau, cô lại nghe loáng thoáng: "Ừ, chắc chắn sẽ rất hấp dẫn."
Bà Lâm vốn định trả lời con gái mình thì lại nghe thấy câu trả lời nghiêm túc của Lục Dương, mấy giây sau, bà với chồng bà cười to, còn nói thầm bởi vì Lục Dương chơi với Lộc Lâm Linh quá lâu nên mới bị đồng hóa.
Mà Lục Dương thì chẳng hiểu vợ chồng Lộc Thành Quốc đang cười cái gì, anh chỉ biết giọng nói làm nũng của con gái thật sự có thể khiến anh nổi da gà, ghê chết đi được.
Sau khi trở về nhà, Lộc Lâm Linh vội liếc Lục Dương một cái để ra hiệu cho anh trước khi bước vào, Lục Mạn đi làm nên tất nhiên bà Lâm cũng gọi anh qua ăn tối chung với gia đình.
Nhà không có ai ở trong một thời gian dài, Lục Mạn bận đưa Lộc Lâm Linh đi bệnh viện nên cũng chưa kịp quét dọn gì cả. Vì vậy, Lục Dương đành dùng giẻ lau hết bàn ghế và sàn nhà, sau đó đi tắm rồi cầm lấy mấy cuốn bài tập đi qua nhà Lộc Lâm Linh.
Anh bước tới cổng, nhìn hai cuốn bài tập trong tay rồi lại quyết định quay về phòng lấy thêm một ít sách bài tập, suy nghĩ một chút rồi mới cầm sách tham khảo đi ra ngoài.
Bà Lâm chào hỏi với Lục Dương khi thấy anh đứng ngoài cửa, sau đó bà cười khi thấy mấy cuốn sách vở trong tay anh: "Còn chưa đến giờ dùng bữa đâu, cháu có thể đến phòng của Linh Linh để đọc sách, không biết con bé đang làm loạn gì nữa. Cháu giúp dì canh chừng nó làm đống bài tập của kỳ nghỉ nhé, được rồi, cháu đi đi."
Lục Dương khẽ gật đầu, sau đó xoay người gõ cửa vài cái, khi nghe Lộc Lâm Linh trả lời thì mới vặn tay cầm đi vào trong.
Bà Lâm nhìn thấy tư thế "hiền thục đoan trang" của con gái mình thì đột nhiên cảm thấy cạn lời.
Lục Dương vừa đi vào đã lập tức nhìn thấy Lộc Lâm Linh lười biếng nằm trên giường, sau đó còn kê chân lên tường và vùi đầu vào chăn bông ấm áp, trong tay lại cầm một cuốn truyện tranh, trông cô cực kỳ thoải mái dễ chịu.
Mặc dù Lục Dương cảm thấy vô cùng ngứa mắt trước hình ảnh này, nhưng anh vẫn trưng bày ra một khuôn mặt bình tĩnh, sau đó còn lấy đống bài tập về nhà cho kỳ nghỉ đông để lên bàn.
Bởi vì gần đến thời hạn nộp bài, cho nên Lộc Lâm Linh vội vàng ngồi bật dậy chạy đến bàn học để mở bài tập của mình ra rồi bắt đầu sao chép. Cô vừa chép vừa phân việc cho người đứng bên cạnh: "Nè, cậu mau ra ngoài đứng canh cửa cho tớ đi, nếu mẹ đến thì nhớ thông báo cho tớ một tiếng!"
Lục Dương thở dài trong lòng, cô chép bài nhanh như vậy thì tại sao không chịu đi đăng ký thi môn gì đó vào kỳ đại hội thể thao đi? Ví dụ như môn chạy nước rút chẳng hạn! Thế nhưng anh vẫn ngoan ngoãn bước ra canh cửa: "Cậu không thể xem đề bài trước khi chép hả? Dù sao cũng cần nhớ xem nó là gì chứ!"
Lộc Lâm Linh thậm chí còn không rảnh rỗi để ngẩng đầu lên, cô tiếp tục cặm cụi chép bài: "Nhớ cái gì chứ? Chúng không thể ăn lại không đẹp mắt, tớ nhớ mặt cậu là được rồi, cậu thật đẹp trai!"
"…"
Người đứng canh cửa không biết nên trả lời như thế nào, anh chỉ chăm chú lắng nghe âm thanh ngoài cửa. Bởi vì mới gội đầu xong nên tóc vốn dĩ còn hơi ẩm ướt, nhưng bây giờ nó lại khô rồi, Lục Dương nghĩ trong phòng rất ấm áp nên tóc anh mới được sấy khô nhanh như vậy.
Với sự giải cứu của Lục Dương, Lộc Lâm Linh thoát khỏi thảm họa và bắt đầu học kỳ mới một cách suôn sẻ.
Bởi vì đây là học kỳ cuối của cấp tiểu học nên thầy cô thường rất nhạy cảm, họ hay nhớ về ngày đầu tiên mấy đứa học sinh của mình mới bắt đầu đi học, thế mà bây giờ đã biến thành thiếu niên hết rồi.
Đặc biệt là cô giáo chủ nhiệm Dương, đây là lần đầu tiên cô ấy theo một đám học trò xuyên suốt sáu năm liền. Ngày đầu bọn trẻ học lớp ngữ văn thì đứa nào cũng chạy nhảy lung tung mà không chịu ngồi yên một chỗ, thế là bị phạt đứng góc tường. Lúc ấy, bọn nhỏ vừa bị gọi tên bước lên bảng thì lập tức khóc nhè, chỉ cần một đứa khóc thì cả bọn sẽ làm theo, sau đó lại khóc vì bị bạn giật tóc hoặc đá chân ghế của mình, cuối cùng thì cái đứa bị méc phải ngồi đầu bàn cả năm trời...
Cứ như vậy, dù còn nửa học kỳ nữa mới kết thúc năm học mà tụi học trò đã bắt đầu cảm nhận được không khí của ngày chia tay.
Lộc Lâm Linh, Trần Tư Tư và Hứa Chi Linh ngày càng trở nên thân thiết với nhau, họ thường chia sẻ thức ăn và những mộng tưởng của mình về cuộc sống trung học cơ sở sau này.
Giờ ra chơi, ba người tụ tập ngồi trên chiếc ghế dài ở lối vào của tiệm ăn vặt, trên tay mỗi người cầm một bịch sợi cay.
Trần Tư Tư ăn xong một bịch thì lập tức lôi khăn giấy trong túi Lộc Lâm Linh ra lau miệng rồi hỏi nhỏ: "Cậu và Lục Dương là thanh mai trúc mã hả?"
"Ừ, mẹ tớ và mẹ cậu ấy đều nói như vậy. Trời ơi, cái loại này cay thật đấy!" Nước mắt trào ra từ khóe mắt của Lộc Lâm Linh.
Hứa Chi Linh cũng toát mồ hôi hột: "Thật là cay quá đi, tớ cũng lớn lên chung với Linh nè. Thật tiếc là Đại Tư không có ở chung với chúng ta. Ngày nghỉ chúng tớ sẽ đi tìm cậu chơi nhé Đại Tư?"
"Ừ, đến lúc đó sẽ hẹn nhau đi chơi, nhớ giữ liên lạc đấy."
Trần Tư Tư mạnh mẽ ôm hai người bạn rồi xúc động nói: "Mấy đứa, tớ sẽ nhớ các cậu lắm đó!"
Chuông vang lên, ba người bá vai nhau đi vào lớp học dù phải nghiêng người mới đủ chỗ.
Lục Dương đã ổn định chỗ ngồi, anh đột nhìn thấy ba người đang chật vật để chui vào cửa thì lập tức xoa xoa trán mình. Một lát sau, người nào đó đi vào được rồi lại hít hà tìm nước uống.
"Cậu học từ chó sao?"
Lộc Lâm Linh nuốt một ngụm nước rồi tức giận trả lời: "Mắt cậu bị cái gì vậy hả? Bởi vì cay quá đó, thế mà cũng nhìn không ra! Còn nước không? Cho tớ một ít!"
Lục Dương nhìn đôi mắt đỏ hoe của Lộc Lâm Linh, trên trán cô chảy đầy mồ hôi, miệng lại sưng vù thì mới chịu lấy bình nước ra, sau đó bối rối hỏi: "Vì sao cay như vậy mà vẫn muốn ăn?"
Lộc Lâm Linh uống nước để làm giảm sự cay trong miệng của mình, lát sau mới kiên nhẫn nhìn Lục Dương.
"Tại sao cay lại không được ăn? Cay chỉ là một loại cảm thụ của vị giác thôi, người thích ăn cay thì thấy đồ ăn càng cay càng ngon đó. Nè, cậu từng nếm qua thịt gà xé cay chưa? Cậu có biết cái ngon của món đó nằm ở đâu không? Người chưa từng nếm qua thì có tư cách gì để kết luận? Cậu xem quầy ăn vặt của trường học mỗi ngày bán ra bao nhiêu bịch sợi cay là biết. Từ góc độ dữ liệu cho thấy giá trị của món ăn này xứng đáng được công nhận!"
"Khi cậu làm văn thì nhớ mang cảm xúc của cậu dành cho những miếng gà xé cay vào bài viết, tớ nghĩ cậu sẽ đạt được điểm cao đó. Được rồi, giáo viên đến rồi kia, nhớ chú ý nghe giảng, đừng có thè lưỡi ra hít hà nữa."
Lộc Lâm Linh cúi đầu xuống thì lập tức thấy cái bàn của mình cứ liên tục rung lên, sau đó lại nhìn thấy cơ thể của Trần Tư Tư và Lý Đán run rẩy chỉ vì nghẹn cười.
Lộc Lâm Linh càng tức giận hơn, nhưng mà giáo viên đã đứng trên bục giảng rồi nên cô cũng không thể làm lớn chuyện. Vì vậy, cô vươn tay bấu chặt đùi của Lục Dương rồi nhéo mạnh một cái.
Sau đó, Lộc Lâm Linh đắc thắng nhìn người bên cạnh rồi lật sách ra và bắt đầu nghe giáo viên giảng bài.
Tan học, Lục Dương không thèm đợi Lộc Lâm Linh mà trực tiếp trở về nhà, Lộc Lâm Linh cũng không phải người dễ chọc nên chậm rãi quay về một mình.
Sáng hôm sau, sau khi Lục Dương tỉnh dậy thì nằm lăn qua lăn lại vài vòng ở trên giường, sau đó xốc chăn lên nhìn sơ một lượt rồi mới tắm rửa thay quần áo để đi học.
Thời điểm Lục Dương dừng chân trước nhà Lộc Lâm Linh, thay vì yên lặng chờ đợi như mọi khi thì hôm nay anh lại cầm túi rác nhà cô đem vứt rồi đi một mạch đến trường.
Trong những ngày tiếp theo, Lục Dương tan học thì lập tức chạy đi chơi bóng rổ, hoặc là Lộc Lâm Linh sẽ bận đi trực nhật. Ngoại trừ lúc hai người ngồi cạnh thảo luận với nhau về bài tập nhóm thì cũng chẳng có ai thèm mở miệng trước.
Lúc đầu Lộc Lâm Linh cũng không thèm để ý lắm, thế nhưng một tuần trôi qua rồi mà Lục Dương vẫn mang một vẻ mặt lạnh lùng. Rốt cuộc Lộc Lâm Linh không thể chịu đựng được nữa, tan học thì cô lập tức chặn người kia lại.
Cô đứng trước lớp lôi kéo cặp sách của Lục Dương: "Nè, không lẽ nhéo cậu có một cái mà tức giận lâu như vậy sao?  Tớ bị cậu sỉ nhục nhiều lần rồi mà có thèm tức giận gì đâu!"
Trong vòng chưa đầy một năm mà Lục Dương ngày càng cao lớn, cho nên thân hình gầy yếu của cô không thể chặn được người kia lại, vì vậy người kia chỉ cần đẩy nhẹ một cái thì lập tức có thể xoay người bước ra cửa.
Dù Lộc Lâm Linh lười biếng, ham ăn, học tập cũng bình thường nhưng cô lại có tinh thần và ý chí vô cùng bền bỉ, cô nhanh chóng hốt hết đồ vào cặp rồi đuổi theo, vất vả lắm mới có thể bắt kịp người kia ngay tại cổng trường.
"Đừng mà… Tớ biết mình sai rồi, chỉ cần phạt tớ tự làm bài tập tuần này là được mà. Đi mà, đừng có tức giận nữa!" Người thông minh như Lộc Lâm Linh biết không thể dùng vũ lực thì lập tức làm nũng.
Lục Dương biết người kia đuổi theo mình, cũng biết cô mệt đến mức phải hít thở phì phò nhưng vẫn giả bộ không nghe thấy, cũng không thèm trả lời lại mà đi thẳng một hơi. Tuy nhiên, bước chân của anh cũng từ từ chậm lại, còn cố ý đi từng bước nhỏ.
Lộc Lâm Linh tiếp tục trưng ra bộ mặt đáng thương: "Tuy rằng cuối tuần này sẽ phải làm tận ba cuốn bài tập khác nhau, nhưng tớ nhất định sẽ kiên trì đến cùng, không tin thì cậu giám sát tớ đi."
Lộc Lâm Linh nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người bên cạnh hình như có dấu hiệu giãn ra thì lập tức làm nũng tiếp.
"Chúng ta ngồi chung trên một con thuyền mà, sao có thể nói lật là lật được? Tớ còn mong cậu tiếp tục che chở tớ khi hai chúng ta lên cấp hai nè, cậu không thể phản bội tình bạn của chúng ta như vậy được!"
"Được rồi, nếu khả năng hùng biện của cậu tốt như vậy, tại sao cậu không đăng ký tham gia cuộc thi phản biện của trường đi?" Người nào đó rốt cuộc không chịu được nữa nên lập tức đầu hàng rồi lạnh lùng trả lời, cũng không biết chính mình trưng ra một bộ mặt cưng chiều nhìn Lộc Lâm Linh.
"Đăng ký chứ, lần sau cậu nhớ nhắc tớ đi đăng ký đó!" Lộc Lâm Linh biết mình đã dỗ được người kia thì thở phào nhẹ nhõm, cô thiết nghĩ đợi ba Lộc về nhất định sẽ kể cho ông nghe những điều khó khăn mà cô gặp phải trong tình bạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.