Chúng ta ngồi chung trên một con thuyền mà, sao có thể nói lật là lật được?
Truyền hết bình thuốc cuối cùng thì Lục Mạn cũng mang đồ ăn đến.
"Linh Linh, dậy ăn chút gì đi."
Lộc Lâm Linh từ từ mở mắt ra, cô vẫn còn choáng váng đến mức chẳng biết mình đang ở đâu.
Lục Mạn vừa bày cháo và đồ ăn ra vừa giải thích cho Lộc Lâm Linh nghe tất cả mọi chuyện, còn Lục Dương thì gập bàn trên giường bệnh xuống, sau đó còn đặt một ly nước ấm trước mặt cô.
Bởi vì phải nằm yên một chỗ quá lâu nên Lộc Lâm Linh cảm thấy khát vô cùng, cô nhanh chóng cầm ly nước lên uống một hơi rồi mới đặt xuống.
Sau khi cảm ơn Lục Mạn thì Lộc Lâm Linh mới bắt đầu dùng bữa, cô thật sự rất đói bụng, chính vì vậy cô vội vàng ăn lấy ăn để.
"Cậu ăn chậm lại một chút! Mới tiêm thuốc xong đấy, bao tử đã lâu không làm việc, cậu đừng có ăn nhiều như vậy, muốn bị đau tiếp sao?" Lục Dương ngồi cạnh đột nhiên nhớ ra chuyện này.
Lúc này, Lộc Lâm Linh mới nhận ra trong phòng còn có Lục Dương, cô sững sờ vài giây, sau đó…
"Dương Dương, cậu có thể cho tớ mượn bài tập trong kỳ nghỉ đông của cậu được không?"
Lục Dương: "…"
Lục Mạn thật sự không kìm được nữa nên cười to.
Lục Dương tức giận đến mức khuôn mặt trở nên trắng bệch, anh nhìn Lộc Lâm Linh ngơ ngác rồi đứng dậy ra ngoài lấy nước nóng.
Lộc Lâm Linh nhìn Lục Dương rời khỏi phòng, sau đó lại nhìn vẻ mặt sung sướng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-gio-den-gap-em/1765348/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.