Mặt đỏ tới mang tai, cúi đầu, không lên tiếng. Hai người đã khôi phục tình hữu nghị chưa chơi với nhau được mấy ngày thì Lục Dương phải theo Lục Mạn về quê ăn Tết.
Quê quán của Lục Mạn ở huyện Ngô. Đó là một huyện không lớn lắm, không có đường xe lửa, đi xe từ thành phố Vũ ra đây phải đi mất nửa ngày. Kể từ khi ra ngoài học hành, Lục Mạn rất ít về quê, chỉ về ở mấy ngày vào dịp Tết.
Sau khi sinh Lục Dương, Lục Mạn còn bận bịu công tác nên Lục Dương được gửi cho ông bà ngoại ở huyện Ngô đến trước năm ba tuổi.
So với Lục Mạn, Lục Dương rất mong được về quê. Mặc dù không còn nhớ về thời thơ ấu lắm, hơn nữa sau ba tuổi người lớn mong muốn anh được nhận sự giáo dục tốt hơn nên Lục Dương vừa đến tuổi đi nhà trẻ là được Lục Mạn dẫn đến thành phố Dương, sau đó vì công tác nên Lục Mạn phải chuyển từ thành phố này đến thành phố khác, những khuôn mặt xung quanh anh cũng không ngừng thay đổi.
Đối với anh, huyện Ngô chính là quê hương, ông bà ngoại tuổi đã cao là người nhà thân thiết nhất.
Đêm ba mươi Tết, dưới huyện náo nhiệt hơn trên thành phố rất nhiều, mọi người lên phố để làm việc đều trở lại quê nhà.
Cuộc sống của nhà họ Lục vào mấy năm trước rất khó khăn, mang thai ba đứa con thì chỉ có mỗi Lục Mạn là nuôi lớn được đến bây giờ, mặc dù chỉ còn một đứa con nhưng Lục Mạn không những xinh đẹp mà còn học giỏi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-gio-den-gap-em/1765347/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.