Lồng sắt nhỏ bé chật chội, Ninh Phi co quắp cuộn thành một khối, khó chịu vô cùng. Trên hàng rào đều là gai nhọn chằng chịt, đâm vào đầu vào thân thể, máu tươi đầm đìa kèm theo đau đớn như cắt rời.
Có người thả hắn ra khỏi lồng sắt.
Lần theo con đường nhỏ lóe ánh sáng xanh, hắn đi đến tận cùng, trước mắt trải rộng ngút ngàn. Ánh nắng chiếu rọi khắp toàn thân, thật ấm áp, khiến hắn bất giác híp mắt run run lông, lại lăn tròn một cái(2). Dưới chân là cỏ tươi và lớp đất mềm mại, giẫm lên là hình thành một dấu chân nhỏ hình hoa mai.
Không được tùy tiện bước lên, có giọng nói trong lòng hắn, đây không phải nơi của mày.
Nhưng hắn thực sự quá yêu thích, quá yêu thích nơi này, muốn ở lại mãi mãi, dù làm một con mèo cũng được. Gió từ phía sau thổi tới, ngàn vạn lá cỏ rì rào vang dội, ngọn cỏ khẽ sượt qua lông trên người. Hắn cứng đờ ngưng đọng, ngửi mùi hương xung quanh, không dám cử động.
“Thả lỏng.” Thành Dương nói: “Trước cứ ở chỗ tôi nghỉ ngơi một chút. Kim thăm dò của cậu vẫn chưa ổn định lắm, phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa.”
Hắn nửa tin nửa ngờ, ló đầu xem một vòng, nhưng không tìm được người đang nói. Cả thế giới vang động theo quy luật, êm dịu mà mạnh mẽ, như nhịp đập con tim. Hắn không nhịn được lâu, bèn thả lỏng dần, hạ thấp cơ thể nằm trong bụi cỏ, trong cổ họng phát ra tiếng gừ gừ khoan khoái.
“Đây là toàn cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-duong-tuong-nga-tuan-duong/2005205/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.