Mộ Diệp Vũ Tình nằm trên núi.
Thành Dương mua một bó Bách Hợp, khi đến trước mộ, người đã tản đi gần hết. Tạ Đồng đứng một bên trước bia mộ cẩm thạch, đút tay vào túi quần, cúi đầu chăm chú nhìn hàng chữ nhỏ khắc trên bia.
Đợi Thành Dương bước vào, bà nâng mắt, khẽ vuốt cằm.
Thành Dương cong gối, nửa quỳ đặt hoa lên mặt đất. Công đoàn chôn cất Vũ Tình một lần nữa, dọn dẹp phần mộ rất sạch sẽ. Hình ảnh cô được dán trên bia, nét mặt tươi cười hệt như khi còn sống. Tạ Đồng thở dài, bất thình lình mở miệng: “Lúc trước thấy con bé xuất hiện cạnh Quản Kỳ, trong lòng ta vẫn còn chút hy vọng.”
“Cô ấy không đáng phải trải qua những việc này.” Thành Dương nhẹ giọng nói.
“Cậu đừng tự trách nữa.” Tạ Đồng nói: “Đầu sỏ chủ mưu cũng chết rồi, sau này sẽ không có kẻ nào đến quấy rầy yên bình của con bé nữa.”
Thành Dương lắc đầu: “Mấy ngày nay tôi luôn nghĩ, nếu như lúc đầu tôi có thể nhạy bén hơn, phát hiện thầy Kỷ không bình thường; hoặc tỉnh táo hơn một chút trong tang lễ của cô ấy, nhận ra thi thể không phải là thi thể của cô ấy ——”
Tạ Đồng cắt lời y: “Những chuyện này không thể trách cậu hết.”
Thành Dương trầm mặc.
Gió lùa vào mặt, thổi áo quần bay phần phật. Tạ Đồng giữ tóc, đưa mắt nhìn đường xá dưới núi: “Kỷ Vĩnh Phong thật là một người đáng thương. Chúng ta điều tra ghi chép của ông ấy, có thể thấy được mâu thuẫn trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-duong-tuong-nga-tuan-duong/2005155/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.