Chương trước
Chương sau
Edit: Na ~ Beta: Na
Phòng điều khiển lại khôi phục không khí an tĩnh
Chắc chắn Thư Niệm đã nói xong, Tạ Như Hạc thu hồi tầm mắt, đem bài hát vừa mới xử lý đơn giản kia cho cô nghe "Em trước hết nghe mấy lần, quen thuộc lại bắt đầu hát"
Thư Niệm khéo léo ồ một tiếng. Sự tức giận tản ra, tâm tình thật ra thì vẫn cảm thấy có chút khó hiểu không thể diễn tả bằng lời
Bọn họ trước kia là bạn rất thân. Nhưng mấy năm không liên lạc rồi, lần nữa lại gặp nhau, anh vẫn lãnh đạm như vậy. Cô liền theo bản năng đối với anh cũng không thân lại như trước
Nhưng đối thoại vừa nãy, lại để cô có cảm giác giống như quay trở trước kia vậy
Sáng ngời, thế giới ấm áp cứ trôi qua
Một lát sau, Tạ Như Hạc đem nhạc phổ cho cô, phía trên có lời bài hát "Trước tiên là nghe hết đi"
Thư Niệm gật đầu một cái, nhận lấy nhạc phổ, ngon ngoãn nghe bốn lần
Trước khi nghe đến lần thứ năm, Tạ Như Hạc nhắc nhở "Em hát theo một lần đi"
Nghe vậy, Thư Niệm nhìn anh một cái, môi giật giật, bởi vì sợ anh lại cười, có chút không tình nguyện
Tạ Như Hạc nghiêm túc "Trước tiên phải làm quen với tiết tấu"
Bởi vì thái độ của anh, Thư Niệm cũng cảm thấy mình tự nhiên lại lấy bụng tiểu nhân mà có ý địch với anh quả thật không tốt lắm. Cô cũng từ từ tiến vào trạng thái nghiêm túc giống như đang đi học
...............
Trận mưa kia tuôn rơi
Ánh sáng trong nháy mắt lại ngưng tụ
Đêm tối lại biến thành ban ngày
Cho là những ngôi sao bị mưa nện xuống
Nhưng lại ngẩng đầu nhìn lên
Là anh, anh đã xuất hiện
................
Âm nhạc là trực tiếp từ loa mà vang lên, không phải từ tai nghe. Âm thanh không coi là nhỏ, Thư Niệm mơ hồ hát cũng có thể nghe được giọng hát của mình, kết hợp với giọng hát Tạ Như Hạc, toàn thân chính bị giọng hát của anh mà cảm thấy ấm áp
Giá như cho Thư Niệm có một ảo giác, cảm thấy mình đang bị dẫn dắt chính bởi giai điệu của anh
Thư Niệm hát theo bài hát đúng 3 lần
Sau đó, Tạ Như Hạc đưa đồ lỗ tai đưa cho cô, nói "Lần này là đeo tai nghe mà hát"
Thư Niệm cầm tai nghe, chú ý anh không cầm đồ đeo, do dự nói "Anh không đeo sao?"
Tạ Như Hạc ừ một tiếng, thấp giọng nói "Tôi nghe cô hát"
Thư Niệm tưởng tượng hình ảnh đó một chút
Vậy một lát mà anh nghe được giọng hát của mình hay không
Nhưng đi theo những gì anh nói, chắc không có gì
Lại một lần kết thúc
Đem tai nghe tháo xuống, Thư Niệm nhìn về phía anh, giống như là đang đợi anh chỉ dẫn bước tiếp theo
Tạ Như Hạc vểnh môi, suy tư chốc lát, sau đó nói "Có một nửa là chệch nhịp, một nửa là giai điệu cùng tiết tấu đều đúng, luyện nữa là liền có thể"
Thư Niệm đại khái có thể đoán được, dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên tờ giấy "Có phải chỗ này??"
Tạ Như Hạc trầm mặc mấy giây, đưa tay sang chỗ khác vẽ "Chỗ này"
"..."
Thư Niệm có chút thất bại, giọng buồn rầu "Nếu không hay là thay đổi người đi"
Tạ Như Hạc không them quan tâm những lời đó của cô, tính nhẫn nại rất tốt, lại rút lời bài hát nhạc phổ nói "Tôi hát một lần, em hát theo một lần"
Nghe vậy, Thư Niệm sững sốt một chút, giống như là nghĩ tới điều gì, rất nhanh liền đáp ứng
Tạ Như Hạc rũ mắt, hát " Cho là những ngôi sao bị mưa nện xuống..."
Thư Niệm hát theo "Cho là những ngôi sao bị mưa nện xuống..."
Tạ Như Hạc dừng lại, lập lại hát "Bị mưa nện xuống..."
"Bị,bị mưa nện xuống..."
"Khởi đầu giọng nói không nên quá cao"
"Ah, được" Thư Niệm nghe lời "Cho là những ngôi sao bị mưa nện xuống..."
"Có thể, em thử một mình hát đi"
Thư Niệm lại hát một lần nữa
Tạ Như Hạc thở phào nhẹ nhõm "Đúng, chính là như vậy. Em bắt đầu từ đầu một lần thử đi"
"Trận mưa kia tuôn rơi/ ánh sáng trong nháy mắt lại ngưng tụ/ đêm tối lại biến thành ban ngày/ cho là những ngôi sao bị mưa nện xuống..."
"..."
Chú ý biểu tình của anh, Thư Niệm hỏi "Thế nào?"
Tạ Như Hạc lấy mu bàn tay để trên môi, không nhìn cô, thanh âm tựa hồ mang nụ cười
"Lại chệch nhịp"
"..."
...........
Luyện một buổi chiều, thu âm ca hát cũng không tiến triển được nhiêu
Đến giờ ăn cơm, Tạ Như Hạc không kéo dài thời gian của cô nữa, hỏi "Em có Wechat không?"
"Có"
"Vậy em thêm tôi đi" Tạ Như Hạc nhìn laptop, thờ ơ nói "Tôi gửi cho em bài hát, cô đem về nghe. Ngày mai lại tới"
Thư Niệm gật đầu một cái, liền thêm anh vào danh sách bạn bè
Nhận được tin nhắn. Thư Niệm nói "Vậy tôi đi về trước?"
Tạ Như Hạc trầm mặc mấy giây, nói "Tôi đưa em đi ra ngoài"
Thư Niệm suy nghĩ một chút, không cự tuyệt "Anh mặc nhiều quần áo đi, bên ngoài hơi lạnh"
Không có bị cự tuyệt y như dự đoán, tâm tình của Tạ Như Hạc liền tốt "Em chờ tôi một chút"
"Được"
Nhìn Tạ Như Hạc đi thay đồ, Thư NIệm thu hồi tầm mắt, ngồi tại chỗ tiếp tục nghe bài hát, vừa nghe vừa nhỏ giọng hát
Rất nhanh, Tạ Như Hạc liền từ trong phòng đi tới chỗ cô, trên người mặc thêm mấy cái áo, quần không đổi, hay là có thể nói từ đầu xuống dưới đều là màu đen
Thư Niệm đứng lên, theo bản năng mà đẩy xe lăn cho anh
Tạ Như Hạc mắt giật một cái, không nói gì
Thư Niệm đứng đằng sau, không nhắc tới chuyện công việc. Cảm thấy một buổi chiều ở cùng nhau, giữa hai người tựa hồ cũng thân một ít, liền nhỏ giọng hỏi "Anh về nước khi nào?"
Tạ Như Hạc thành thực nói "Trở lại hai năm"
Thư Niệm suy nghĩ lại một chút "Tôi nhớ không lầm, hình như lúc cấp ba là anh xuất ngoại??"
Tạ Như Hạc trầm thấp trả lời "Ừ, lớp mười một"
Hai người đi tới cửa, Thư Niệm khom người đổi giầy cho mình, sau đó nhìn về phía Tạ Như Hạc. Lúc này anh cũng khom ngực, đem chân chọt vào giày thể thao. Cô nắm vạt áo một cái, đột nhiên nói "Tôi có thể hỏi anh một vấn đề được không? Anh có thể không cần trả lời cũng được, tỏ ra không nghe"
Tạ Như Hạc rũ mắt xuống, thuận miệng nói "Không có gì là không thể hỏi"
Thư Niệm liếm liếm môi, chỉ cảm thấy anh so với trước kia lời muốn nói ít hơn nhiều, giống như trở lại bọn họ lần đầu tiên gặp mặt. Có thể thời điểm đó, anh đối với người nào cũng châm biến, không để cho bất kỳ người nào đến gần
Không tin bất kỳ người nào đối tốt với anh, cũng cự tuyệt bất kỳ người nào đối tốt với anh
Đối với ai, cũng mang theo phòng bị
Giờ phút này anh ở trước mặt cô, lại không có cảm giác như vậy. Khí chất ấy thu lại, sự sắc bén cũng đều bị rút lại. Giống như tại thời điểm này, lại là một cậu bé trầm mặc lớn tuổi
Thư Niệm suy đoán, anh bộ dáng này, đại khái có liên quan đến chân của anh
Nghĩ tới đây, Thư Niệm dè dặt hỏi "Ngày đó... ở siêu thị bên ngoài, bởi vì hành động của tôi, liên tưởng đến tình trạng của anh nên... không vui sao?"
Nghe nói như vậy, biểu tình của Tạ Như Hạc trong nháy mắt có cứng ngắc
Anh lập tức chối "Không phải"
"Tôi không nghĩ đó sẽ ảnh hưởng tâm tình của anh" Giọng nói của Thư Niệm nhỏ dần, có chút hoảng hốt "Tôi là.. nghĩ như vậy đấy, có thể từ từ thay đổi là xong. Dù đó là hy vọng mỏng manh, người khác có thể buông tha, chính anh không được lỡ mất nó"
Tạ Như Hạc an tĩnh một lát, nói "Tôi biết"
"Cuộc sống là cần phải có hi vọng" Thư Niệm đẩy anh vào thang máy, đem lời kế tiếp nói cho xong "Chỉ cần có thể kiên trì, anh vốn là không thấy được nhưng cũng sẽ xuất hiện"
Tạ Như Hạc quay đầu nhìn cô, vốn là đã động não suy nghĩ cũng không ra được ngõ cụt, vào giờ khắc này lại tựa hồ có thể cảm thấy ánh sáng của cửa ra
"Được"
Trong lúc nhất thời, giống như trở lại như trước
Lúc đó, Thư Niệm, vĩnh viễn có miệng đầy đạo lý, làm người ta thấy phiền phức
Tất cả mọi người đều cảm thấy cô ngu ngốc, không người nào nguyện ý nghe
Chỉ có Tạ Như Hạc nguyện ý
..........
Tạ Như Hạc đem Thư Niệm ra cửa tiểu khi, đột nhiên nói "Tôi kêu Phương Văn Thừa đưa em về nhà?"
Thư Niệm vội vàng nói "Không cần, tôi còn muốn đi tìm sư phụ của tôi"
Tạ Như Hạc nhíu mày một cái "Vậy em làm sao tới đó"
Thư Niệm chỉ về hướng của trạm xe điện "Ngồi xe điện nha"
Tạ Như Hạc nhìn theo hướng của cô, chần chờ hỏi "Tôi đưa em đi một đoạn?"
Thư Niệm lần thứ đầu tiên tới khu vực này. Bên ngoài tiểu khu đều là phố buôn bán, coi như náo nhiết, nhưng đi tới trạm xe điện còn phải đi qua mấy ngã tư đường. Đôi khi cô cũng có chú ý tới, bên kia phần lớn đều kinh doanh trong nhà, người ngoài đường rất ít
Cô sợ nhất là người địa phương
Thư Niệm cũng không tiện chủ động để Tạ Như Hạc đưa đi, lý trí nói với cô, từ chối là được rồi. Cô quấn quit một chút, cảm thấy xa xa sắc trời bắt đầu tối đi, giống như sắp nuốt chửng, lập tức nói "Vậy lát hồi anh sẽ quay về sao??"
Tạ Như Hạc ừ một tiếng "Quá lâu không ra khỏi nhà, đi hóng mát một chút"
Thư Niệm yên long, nhắc nhở anh "Anh cũng không được ở bên ngoài ngây người quá lâu ấy, trễ lắm rồi"
Tạ Như Hạc nghe lời "Được"
Hai người một trước một sau đi đến trạm xe điện, một người ngồi một người đẩy đi vừa nói chuyện. Đi chừng 20 phút, liền đến cửa trạm xe điện. Thư Niệm cùng anh nói lời từ biệt "Vậy tôi đi nhé"
Tạ Như Hạc nói "Ừ, chú ý an toàn"
"Anh cũng vậy" Thư Niệm nở nụ cười với anh "Về nhà sớm nhé"
Nói xong, Thư Niệm đang muốn vào trạm xe điện. Một lát sau, sau lưng Tạ Như Hạc đột nhiên mở miệng kêu cô "Thư Niệm"
Thư Niệm quay đầu "Hửm?"
Tạ Như Hạc đứng cách cô không xa, ánh đèn màu trắng đánh lên người của anh, màu da trắng nõn càng lộ ra, môi huyết sắc nhưng chân thật. Mùa đông đã tới, chung quanh nhiệt độ rất thấp, lúc nói chuyện còn có bốc khói trắng
Anh nhìn cô, đột nhiên nói ra một câu "Cô lần trước không phải cùng tôi nói, rảnh rỗi liên lạc sao?"
Thư NIêm không nhớ nổi là lúc nào, nhưng cũng gật đầu một cái "Đúng vậy"
Tạ Như Hạc yên lặng một cái, nghĩ đến bọn họ đã bắt đầu hẹn thời gian ghi âm là buổi chiều. Anh rũ mắt xuống, giọng nói ấm thấp sạch sẽ, mang theo một tia khẩn trưởng không dễ phát giác
"Tôi sáng sớm ngày mai có rảnh rỗi"
Lời của edit: =3= cưng cặp đôi của chúng ta quá đi. Mọi người đọc vui vẻ và nhớ vote cho team nhé
(Tầm khuya mình lại đăng nốt những chương mình đã nợ mọi người. Yên tâm những gì mình nói mỗi ngày đăng 1 chương chắc chắn sẽ làm đc ??)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.