Edit: Vee
Cảm giác này hơi có chút ủy khuất.
Vốn cho rằng Tạ Như Hạc muốn đón giao thừa, nhưng không có ai ở bên cạnh, nên mới tìm đến cô. Mặc dù cô chưa từng chính thức đồng ý với anh, nhưng cô vẫn nghĩ tới chuyện này, cũng có chút cảm giác lo lắng.
Lăn qua lăn lại không thể ngủ nổi.
Luôn cảm thấy rằng anh vẫn đang chờ.
Cuối cùng cô vụng trộm mò ra ngoài, giống như một tên trộm, sợ bị mẹ phát hiện ra hành động của mình, trải qua thiên tân vạn khổ để ra ngoài sân này, gọi điện thoại cho anh.
Kết quả là anh lại đang ngủ.
Thế mà lại đang ngủ cơ đấy!
Thư Niệm đang có cảm giác khó mà hình dung nổi.
Còn hơi lạc lõng, cũng hơi áy náy vì đã đánh thức anh.
Cô thở hắt ra, ngồi xổm xuống bên cạnh ghế, co người lại thành một cục, nói khẽ, "Thật xin lỗi, tôi không biết anh đang ngủ. Không có gì cả, đang muốn nói một tiếng chúc mừng năm mới với anh thôi."
Bên kia không nói chuyện, vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.
Thư Niệm liếm liếm môi: "Vậy anh ngủ tiếp đi..."
Tạ Như Hạc hỏi: "Em không ngủ sao?"
Thư Niệm đứng lên, lạnh đến nỗi hai chân dậm dậm tại chỗ, thanh âm mang theo chút giọng mũi: "Bây giờ tôi đi ngủ đây."
"Sắp hơn mười hai giờ rồi." Điện thoại dán vào mặt, lạnh buốt, tiếng nói của Tạ Như Hạc truyền tới, âm sắc chênh lệch hẳn so với khí trời:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-vi-yeu-em/2694538/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.