Edit: Na ~ Beta: Vee
Bởi vì lời nói của anh, Thư Niệm trầm mặc một lúc, không vì lời này của anh mà cãi nhau, cảm thấy mình chủ động nhắc đến chiều cao của mình quả thật là tự rước lấy nhục, nhưng cũng không vì vậy mà tức giận.
Mặc dù cảm thấy có chút mất thể diện, tâm tình Thư Niệm đang tốt nên cô làm như không thề nghe những gì anh nói.
Phòng lớn như vậy, trong nháy mắt liền yên tĩnh lại.
Chỉ có thể nghe được giọng nói của bác sĩ thỉnh thoảng nhắc nhở.
Thư Niệm không giúp được gì, chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn.
Cô không biết cảm giác khi Tạ Như Hạc làm phục hồi chức năng bây giờ như thế nào?
Có thấy đau không?
Có những lúc đột nhiên anh toát ra những cảm xúc bi quan chán đời, không muốn tìm lí do để kiên trì tiếp, có phải cảm thấy mình bỏ ra nhiều công sức, cố gắng như vậy, nhưng lại vẫn chưa tìm kết quả mong muốn.
Đó là tâm trạng vô lực, mất hy vọng.
Thư Niệm siết chặt tay, kêu anh: "Tạ Như Hạc."
Tạ Như Hạc hơi thở hổn hển, trán đầy mồ hôi: "Ừ?"
"Chờ sau khi đứng dậy được, anh có chuyện gì muốn làm không?"
Nghe vậy, Tạ Như Hạc nhìn cô, mồ hôi từ trán dọc xuống theo gò má, rồi lại từ cằm rơi xuống. Có lẽ bởi vì nóng, gò má của anh có chút hồng, ánh mắt bị nhuộm mồ hôi mà tỏa sáng.
Anh thành thật trả lời: "Có."
Thư Niệm hỏi: "Anh muốn làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-vi-yeu-em/2694507/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.