Edit: Na ~ Beta: Vee
Thư Niệm không nghe rõ lời của anh, cho là anh nghĩ cô sẽ không đồng ý. Cô cảm thấy nguyện vọng này là một chuyện rất nhỏ, rất dễ dàng thực hiện, cũng không có cái gì để cự tuyệt: "Chỉ thế thôi?"
"Ừ."
"Anh bình thường khôi phục chân ở đâu? Đi bệnh viện sao?"
Sắc mặt Tạ Như Hạc không thay đổi: "Trong nhà."
Thư Niệm gật đầu, suy nghĩ một chút, nói với anh: "Tôi bình thường đều phải đến phòng thu âm, không có cách nào thường xuyên đi cùng anh. Nhưng nếu có thời gian tôi sẽ đi."
"Được."
"Nếu anh muốn có người đưa đi, anh có thể tìm trợ lý Phương." Thư Niệm cảm thấy Phương Văn Thừa có thể sẽ không từ chối đâu, nghiêm túc đề nghị cho anh: "Anh ta là một người rất tốt."
"..." Tạ Như Hạc không lên tiếng.
Thư Như đã quen thuộc dáng vẻ trầm mặc của anh, thuận miệng cùng anh trò chuyện: "Hôm nay sinh nhật của anh, không ở cùng với ông ngoại sao?"
"Bữa trưa có theo ông đi ăn cơm, cùng đi gặp mẹ tôi." Tạ Như Hạc thuật lại chuyện hôm nay đã làm, "Buổi tối phải khôi phục chân, liền không ở bên đó cùng ông ngoại nữa."
Nghe Tạ Như Hạc nhắc tới mẹ, Thư Niệm dừng một chút, không nói chủ đề này nữa: "Trợ lý Phương đâu? Chúng ta đi tìm anh ta sao?"
Tạ Như Hạc miễn cưỡng nói: "Để anh ta tới đây."
Hai người đứng trên đường, tìm một vị trí dừng lại.
Thư Niệm đứng ở bên cạnh anh, nhìn anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-vi-yeu-em/2694505/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.