Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Tên Hách Liên Dực này thật giảo hoạt, cư nhiên có thể trốn khỏi sự truy bắt của Vô Ảnh.” Thư Nghiễn đi theo sau, thở dài cảm thán.
Thanh Linh thuận tay ngắt một bông hoa dại mọc ven đường, đặt lên mũi ngửi ngửi. Mùi hương đưa thoang thoảng thấm đẫm ruột gan, hít sâu một hơi, cả người thần thanh khí sảng, cước bộ dưới chân nhẹ đi không ít: “Bản lĩnh chạy trốn của hắn coi như không tệ, nếu không lúc ấy cũng không thể trốn thoát khỏi tay của Phong Tuyết lâu.”
Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời đã chuyển dần sang màu vàng cam: “Hiện tại đã không còn sớm, tìm khách điếm nghỉ tạm thôi, sáng sớm mai chúng ta sẽ quay về Nam Hạ.”
Thư Nghiễn sửng sốt nói: “ Vậy Hách Liên Dực…..”
“Phân phó thủ hạ tiếp tục tìm kiếm.” Nàng rời khỏi Hạ thành đã nhiều ngày lắm rồi.
“Ta nhớ hắn.” Nàng hạ giọng thì thầm, ánh nhìn chăm chú vào bông hoa dại trên tay mà tâm hồn đã bay đi đâu.
Phụ cận xuất hiện một thôn trang, Thanh Linh tá túc nhờ một đêm ở một nông hộ.
Nông hộ này chỉ có hai phu thê tuổi đã xế chiều họ Lý, phu thê già hai người có ba cô con gái nhưng đã gả đi hết.
Lý đại nương thu dọn một gian phòng riêng dành cho Thanh Linh.
Từ hôm lấy được phấn hoa Bạch Cốt thảo, tâm tình Thanh Linh trở nên rất tốt, khẩu vị theo đó cũng tốt lên, bữa tối ăn có chút no liền ra cửa đi dạo một chút.
Ra đến đường lớn lại vòng trở về, bất chợt Thanh Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-yeu-nghiet-sung-the/1512637/chuong-153-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.