Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Ngươi có thể thử. Hủy phấn hoa, mạng hắn cũng không còn.”Thái độ Thanh Linh rất cứng rắn, nàng thực sự rất cần phấn hoa Bạch Cốt thảo, nhưng không vì thế mà đánh mất tôn nghiêm của bản thân.
Sau đó Thanh Linh không nháy mắt chặt đứt một ngón tay của Hách Liên Dực, ném ngón tay vừa rời khỏi cơ thể chưa tới một phút đồng hồ đến trước mặt Cơ Khinh Hoa.
Hách Liên Dực đột ngột bị chặt một ngón tay, dù đã trải qua cơn đau khi bị phế hai chân, dù bây giờ chỉ là chặt đứt một ngón tay vẫn không khỏi đau đến tê tâm phế liệt. (MTLTH.dđlqđ)
Cơ Khinh Hoa bất ngờ, trơ mắt nhìn ái nhân bị chặt đứt một ngón tay, sợ đến hét lên thất thanh, lui về sau vài bước mới ổn định được thân hình: “Ngươi…ngươi…” Nàng ta vừa giận vừa sợ, khuôn mặt hết trắng lại đỏ, phẫn hận chỉ thẳng tay vào mặt Thanh Linh.
“Ta đếm đến ba, nếu ngươi không đưa phấn hoa cho ta, ta chặt tiếp một ngón của hắn. Nếu ngươi vẫn không muốn đưa, ngươi sẽ nhận lại được cánh tay của hắn.” Thanh Linh diện vô biểu tình nói.
Tâm Hách Liên Dực lạnh đi phân nửa, Thanh Linh từng tàn nhẫn phế đi chân hắn, hắn tin Thanh Linh nói được là làm được. Chân hắn đã bị phế, cũng không muốn mất đi một cánh tay nữa: “Đại Công chúa, đưa phấn hoa cho nàng ta đi.”
Cơ Khinh Hoa đau lòng nhìn Hách Liên Dực: “Được, bản Công chúa đưa phấn hoa cho ngươi.” Nói xong liền ném bình sứ vào tay Thanh Linh.
“Diệp Thanh Linh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-yeu-nghiet-sung-the/1512636/chuong-153-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.