“Biểu ca, cần gì phải phát hỏa lớn như vậy?” Ngạo Nguyệt cười khanh khách, chậm rãi rút bàn tay đang đặt trên vai Ninh Túng ra, thong thả đi đến trước mặt hắn.
“Ngạo Nguyệt, hiện tại ta không có thời gian tán gẫu với muội, mau tránh ra.”Ninh Túng phiền não.
Ngạo Nguyệt vẫn không nhúc nhích, hắn chuyển bước sang bên trái, Ngạo Nguyệt cũng nghiêng người sang trái, tiếp theo hắn tránh người sang phải, Ngạo Nguyệt liền nghiêng luôn người sang phải.
“Rốt cuộc muội muốn làm gì?” Ninh Túng lúc này đã rất tức giận.
Khuôn mặt tươi cười của Ngạo Nguyệt liền thu lại, lạnh lùng giễu cợt nói: “Chỉ bằng với cái tính khí này của huynh kiểu gì cũng hù dọa các cô nương, chẳng trách Hoán Y cô nương đã mặc giá y rồi còn chạy trốn.”
“Ngươi….” Bị đâm trúng chỗ đau, Ninh Túng nghẹn lời không nói được câu nào?
Ngạo Nguyệt lại mở miệng, thanh âm lành lạnh: “Ta dám nói huynh cứ giữ cái tính khí thối như vậy không những không đoạt được Hoán Y cô nương về mà còn chọc Diệp Đàm nổi điên đánh huynh giống như đánh chó, khiến huynh lại trở thành trò cười cho cả kinh thành.” (MTLTH.dđlqđ)
Khuôn mặt Ninh Túng tím hơn cả gan heo, không phục nói: “Lần trước vì không cẩn thận nên ta mới bị Diệp Đàm đánh ngã, lần này chắc chán ta sẽ khiến hắn răng rơi đầy đất, đoạt tiện nhân kia về.” Rửa sạch mối nhục lúc trước.
Hắn nói qua liền đẩy Ngạo Nguyệt qua một bên, hùng hùng hổ hổ chạy đi tìm Diệp Đàm tính sổ.
“Cậy mạnh tranh giành nữ nhân, huynh vĩnh viễn không thắng được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-yeu-nghiet-sung-the/1512486/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.