Đình Bái Nguyệt an vị giữa hồ thu, gió nhẹ thổi từng đợt từng đợt đưa đến những cơn gió lạnh.
“Nhị công tử, làm sao lại là Ngạo Nguyệt công chúa?” Bạch Nhiên hồ nghi nói.
“Ta cũng không biết, nhưng nếu đã đến thì cũng nên gặp một chút.” Thanh Linh nhếch môi cười nói.
Bốn góc đình màn trướng hồng (MTLTH. Dđlqđ) rủ xuống, gió nhẹ lướt qua, màn trướng phiêu đãng.
Ngạo Nguyệt một thân hồng y Thúy Yên (tên một loại vải),búi tóc buông lỏng, trang dung thanh nhã. Tuy nàng đang giả bộ thanh lịch nhưng vẻ quý khí, đoan trang bức người của Hoàng Thất thì không cách nào giấu nổi.
Nàng ngồi trong đình, trước mặt đặt một chiếc cổ cầm.
Cảnh vật trong màn trướng mờ ảo, mỹ nhân, cổ cầm, một bức tranh như thơ như họa thật vui tai vui mắt.
“Diệp Nhị công tử đã đến.” Ngạo Nguyệt nhìn Thanh Linh, thản nhiên cười nói, tay hướng chiếc ghế đá đối diện: “Mời ngồi.”
Thanh Linh cũng không hề khách khí, hất tà áo sau rồi mới ngồi: “Là Công chúa hẹn Diệp Đàm tới đây?”
“Đúng vậy.” Ngạo Nguyệt trả lời, vẫy tay ý bảo thị thiếp bên cạnh lui xuống, Thanh Linh cũng theo đó bảo Bạch Nhiên lui ra.
Bạch Nhiên lui ra theo đúng ý Thanh Linh, lúc này Ngạo Nguyệt mới nói: “Bản công chúa mượn danh nghĩa Hoàng huynh hẹn công tử ra đây, mong công tử thứ lỗi.”Nàng tuy thân là một công chúa, nhưng nàng cũng là một thiếu nữ.
Một thiếu nữ trắng trợn hẹn nam tử ra ngoài, dù có là người Hoàng Thất thanh danh cũng sẽ hỏng, nàng không còn cách nào khác ngời mượn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-yeu-nghiet-sung-the/1512485/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.