Thanh Linh cầm quạt xếp gõ lên đầu Hương Thảo một cái: “Được rồi, giỡn với ngươi một chút, ngươi còn tưởng là thật à.”
Hương Thảo xoa xoa đầu chỗ nàng bị đánh, bẹp miệng nói: “Tiểu thư giỡn không buồn cười một chút nào.”
Thanh Linh bước nhanh vào Túy Lâu, Hương Thảo vội vàng đuổi theo: “Công tử, sao ngườ có thể đi vào, nếu như bị lão gia biết thì phải làm....”
Nàng còn chưa nói dứt lời, Thanh Linh đã sớm đi vào bên trong, nàng chỉ đành nhắm mắt nhắm mũi đi theo vào.
Hôm nay khắp nơi ở lầu trên lầu dưới của Túy Lâu đều treo đầy lụa đỏ, bầu không khí vô cùng vui mừng.
Sau khi Thanh Linh đi vào mới biết hôm nay Đại công tử Phong Lộng trong Túy Lâu trước giờ vẫn bán nghệ chứ không bán thân lại quyết định bán thân, ai có thể khiến Phong Lộng cam tâm tình nguyện đi theo thì có thể đạt được hắn.
Phong Lộng tài mạo song toàn, là nam tử đẹp nhất trong Túy Lâu.
Hôm nay nghe nói Phong Lộng muốn bán thân nên mọi người đều rối rít đi tới Túy Lâu, hy vọng có thể ôm mỹ nhân về, ách, ôm mỹ nam về.
Giữa hành lang lầu một có một vũ đài hình tròn lớn cao ngang người, bốn phía vũ đài có lụa mỏng bao phủ, còn có hoa tươi nở rộ được đặt xung quanh vũ đài.
Xuyên qua lụa mỏng loáng thoáng nhìn thấy một bóng người mặc hồng y đang ngồi bên trong vũ đài, gió thổi nhẹ, lụa mỏng bay lên, khiến cho bóng người bên trong lúc ẩn lúc hiện, mờ mờ ảo ảo, tựa như ảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-yeu-nghiet-sung-the/1512392/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.