Vì hôm trước bị A Thi bắt ép nghỉ ngơi sớm nên bây giờ Vân Phượng rất có tinh thần.
Nàng ngồi ôm dĩa điểm tâm vào lòng, vừa nhai vừa ngắm cảnh vật bên ngoài.
Ngon quá đi a~
Đây là điểm tâm do chính thừa tướng đương triều làm nha~
Ngay cả hoàng đế cũng chưa từng được ăn đâu.
À...Tại sao nàng phát hiện ra hắn biết nấu ăn ?!!!
Chính là do một lần lòng tham nổi lên muốn "mượn" ngự trù của phủ thừa tướng một chút.
Ai ngờ đâu cảnh nàng nhìn thấy đó chính là thừa tướng đại nhân đang săn tay áo vừa xào vừa nấu trong trù phòng.
Từ lúc đó, trong lòng Vân Phượng liền cảm thấy áy náy không nguôi .Người ta tốt với mi như vậy ,vậy mà mi có thể có ý nghĩ "mượn" trù của người ta.
Vân Phượng đã thầm quyết định sau này nhất định sẽ đối xử tốt với hắn hơn nữa.
******
_Rừng Nhạc Lâm_
Cuối cùng cũng đến nơi ,Vân Phượng được A Thi cùng A Linh đỡ xuống xe ngựa.
Trước mắt nàng chính là một rừng tre bạt ngàn. Phải...chỉ toàn là tre.
Toàn khung cảnh toàn màu xanh thật khiến người khác yêu thích.
Không khí trong lành này cũng không phải nơi nào cũng có.
Nhìn Tĩnh Hàn đã xuống khỏi xe ngựa một bộ dáng thanh lãnh tiêu sái.
"Tĩnh Hàn...rừng tre này thật có thể tự phát ra tiếng nhạc sao?!"
Hôm nay lựa chọn y phục cho mình vô cùng đơn giản. Vào rừng mà...ăn mặc rườm rà để làm gì.
Nhưng cũng phải nói bất kỳ một bộ y phục nào khoát lên người Vân Phượng đều tuyệt diễm vô song.
Tĩnh Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-sung-the/1595074/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.