Bà buông ra cánh tay của Dương Bá Hầu chạy đến trước mặt Vân Phượng.
Hung hãn cùng cao ngạo quát.
"Ngươi chính là người đứng đầu ở đây?"
"Phải" Vân Phượng nhàn nhạt trả lời.
"Mau ! Ngươi mau ra lệnh xử chết bọn mãn phu kia cho bản phu nhân. "
Bà ta hét lên ra lệnh cho Vân Phượng.
Mấy vị thống lĩnh đứng phía sau Vân Phượng nhíu chặt đôi mày.
Quả nhiên là phu thê ,không khác gì nhau.
Ánh mắt Vân Phượng âm u nhìn bà ta "Lỗi là ở công tử .
Gây chuyện trước còn hà hϊế͙p͙ con gái nhà lành nếu.. "Chưa nói xong đã bị bà ta cắt ngang.
"Thì sao chứ?Nhi tử của bản phu nhân sai thì sao? Mạng của một đám rác rưởi kia còn không bằng một ngón tay của nhi tử của ta.
Hà hϊế͙p͙ dân nữ thì sao? Chỉ là một nữ nhân ti tiện mà thôi.Nhi tử ta muốn làm gì thì làm.
Ngươi mau ra lệnh xử chết bọn hắn cho ta.Ngay!!!"
Tay bà ta chỉ thẳng vào mặt Vân Phượng không ngừng la hét. Không còn cái gì gọi là ôn nhu hiền tuệ hằng ngày.
Hành động này của bà ta khiến mọi người cả kinh.
Dương Bá Hầu nhìn thấy liền không ngừng mắng trong lòng. "Hồ đồ quá hồ đồ rồi "
Vân Phượng có chút không thể tin được nhìn bà ta.
Đây là lần đầu tiên nàng bị chỉ thẳng vào mặt mà ra lệnh như vậy.
Ngay cả hoàng đế cũng chưa từng.
Trong lòng nàng, chế độ" kiêu ngạo bất cần "được bật lên.
*Chát* Cánh tay đang chỉ của bà ta bị Vân Phượng hất mạnh ra.
"Bà biết mình đang làm việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-sung-the/1595068/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.