"Tiểu nữ Lạc Như Tuyết xin vì yến tiệc tấu một đoạn nhạc góp vui. " Tiếng nói nhẹ nhàng còn mang theo non nớt.
Nhìn vị tiểu thư này chắc cũng ngang tuổi cùng Vân Phượng.
Đôi mắt to tròn, ân ẩn nước . Đợi thêm vài năm chắc cũng sẽ thành một mỹ nhân.
"Hảo" Hoàng đế phất tay lập tức có người mang huyền cầm ra đặt xuống trước mặt Như Tuyết.
Nàng ta ung dung đi đến nhẹ nhàng ngồi xuống.
Những tiếng đàn trong trẻo nối tiếp nhau truyền ra từ đôi bàn tay nhỏ.
Tiếng đàn nhịp nhàng khi nghe vào tai lòng sẽ thấy thoải mái.
Sạch sẽ không toan tính giống như tâm của người đàn .
Nhưng thật sự sạch sẽ sao???
Người nghe vào sẽ thấy lòng thoải mái nhưng Vân Phượng cảm thấy phiền.
Trong lòng còn sinh ra chán ghét.
Từ tiếng đàn nàng nghe được lời ghen tị cùng oán hận.
Bất giác mày hơi nhíu lại.Sinh ra trong chốn hầu môn ngay cả một đứa trẻ năm tuổi cũng có thể có oán trách có thủ đoạn.
Cô nương này nghĩ mình đủ sức che dấu được mọi thứ qua tiếng đàn trong trẻo của mình sao?
Làm sao dám biểu hiện rõ hận ý của mình trong tiếng đàn như vậy?
Ngước mặt nhìn lên mấy vị ngồi phía trêи một chút. Quả nhiên....
Tiếng đàn dứt, tiếng vỗ tay, lời khen ngợi liền nổi lên.
"Tiểu nữ bêu xấu rồi. " Vẫn là biểu tình điềm đạm như lúc nãy.
"Không biết cô nương là vị tiểu thư của nhà nào? " Hoàng hậu hiền lành lên tiếng hỏi.
"Tiểu nữ là tam tiểu thư nhà thị lang ." Như Tuyết nhẹ giọng trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-sung-the/1595059/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.