"Phụ thân, truyện đồ cưới của mẫu thân người định giải quyết như thế nào? " Cầm tờ giấy trêи tay Vân Phượng giả vờ đọc nhưng thật ra mấy món thiếu trong đây đã được Ám báo với nàng từ trước.
" Phượng nh..." Lại định nói về tình nghĩa gia đình .
Chưa nói hết câu đã bị cắt ngang.
"Phụ thân, người nên hiểu. Những món đồ này đều là do tiên hoàng ban cho mẫu thân làm đồ cưới.
Nay Liễu thị lại giám tự ý tiêu sài như vậy?!!!
Đây là hà cớ gì? " Vân Phượng đưa tờ giấy qua cho ông ta tự mình xem.
Thiếu tận bảy cuộn tranh vẽ ,
năm bộ trang sức vàng , bốn cây trâm hoa làm từ san hô,bốn cặp vòng bạch ngọc,hai mươi hai bộ y phục làm từ tơ tằm Giang Nam , hai cặp bình gớm cẩm thạch,...
Ngày trước, người có được diễm phúc nhìn ngắm hôn lễ của hộ quốc công chúa đều nói
" Đồ cưới của công chúa kéo dài từ cửa cung đến tận phủ công chúa, hồng trang ngàn dặm mãi không dứt "
Quả nhiên câu nói ấy không hề sai.
Mặc Vũ Dương nhìn xong liền xanh cả mặt.
"Phụ thân, người có thể trả lại toàn bộ không? "
"Hảo. Cho phụ thân một tháng. Trong vòng một tháng sẽ có thể hoàn lại toàn bộ cho con." Mặt ngoài thì bình thản nhưng trong lòng thì đang gào thét đau khổ.
Trong danh sách ,đâu đâu cũng là thứ vô giá. Lần này ông lại phải đi tiền trang bên kia của Mặc gia một chuyến rồi.
Trong đó là toàn bộ số tài sản ông đã cùng phu nhân quá cố tích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-sung-the/1595048/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.