"Đã xong cả rồi chứ? " Vân Phượng chằm chậm bước ra .
Không ngoài dự đoán nàng thấy được vẻ chật vật của Liễu thị cùng vẻ mặt tái nhợt của phụ thân nàng.
Miệng mấp máy như muốn nói lại thôi.
Dựa theo cánh tay đang đỡ nàng của A Thi ngồi xuống ghế
" Phụ thân, sao vậy? " Vân Phượng dùng ánh mắt không hiểu làm sao nhìn ông ta.
" Ta..ta ..." Mặc Vũ Dương thật là nói không nên lời. Lúc nãy ông còn chắc chắn rằng mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn nhưng lúc nãy kiểm kê lại..........
Hà Nhu ơi là Hà Nhu nàng làm sao có thể làm như vậy?!!!
Từ ánh mắt của ông ta ,Vân Phượng có thể nhìn thấy sự tức giận nhưng nhiều hơn đó là nỗi thất vọng. Ha~
"Phụ thân có gì cứ nói thẳng "
Vân Phượng kiên nhẫn chờ đợi.
Lòng tự trọng quá cao ,cuối cùng ông ta cũng không thể nói ra lời.
" Nếu phụ thân đã không muốn nói thì nữ nhi cũng không ép. A Linh !" Vân Phượng hơi cau mày nói.
"Dạ vâng " A Linh cười thầm trong bụng. Tới lượt mình rồi a~
Trong lòng hưng phấn nhưng bên ngoài vẫn vô cùng nghiêm túc, bình tĩnh.
" Đã xảy ra chuyện gì? "
Đưa lên cho Vân Phượng một cuộn giấy.
" Chủ tử, số ngân lượng thu từ các cửa tiệm mấy năm nay gần như không còn. Có một cửa hàng vải đã bị cầm cố." A Linh nói.
Vân Phượng khi nghe xong cũng không thể hiện gì. Chỉ nhàn nhạt liếc nhìn phụ thân mình một cái.
Một cái liếc mắt này khiến cho Mặc Vũ Dương đang ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-sung-the/1595046/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.