"Tất cả đồ cưới của mẫu thân ta vẫn còn trong ngân khố chứ? " Giọng nói thản nhiên nhưng đã khiến ai đó run rẩy không ngừng.
" Tất cả đồ cưới của công chúa quá cố là do Liễu di nương cất giữ. Nô tài chỉ quản lý chuyện tiền nong trong phủ nên không rõ lắm. " Trần quản gia thành thật trả lời.
"Ồ...Liễu di nương " Đánh mắt nhìn về phía bà ta.
"Đồ cưới của công chúa quá cố đương nhiên là vẫn còn nguyên vẹn. Không biết quận chúa hỏi đến là để làm gì? "
Số vàng bạc đó sớm đã bị nàng tiêu sài. Bây giờ nhiều nhất chỉ còn lại một nửa. Phải làm sao đây?
"Ta muốn kiểm kê và mang đi toàn bộ"
" Chuyện này làm sao có thể. Công chúa gả vào Mặc gia thì đã là người của Mặc gia .Số đồ cưới ấy cũng là tài sản của Mặc gia. Quận chúa làm sao có thể nói mang đi liền mang đi ." Liễu thị nói như thật. Vẻ mặt như đang khuyên bảo trẻ nhỏ không hiểu chuyện.
"Hà Nhu thôi ngay!" Không cần đợi Vân Phượng trả lời thì Mặc Vũ Dương đã nghiêm khắc nói.
" Tướng công " Bà ta không thể tin được nhìn người trước giờ luôn ôn nhu với mình.
Mặc Vũ Dương mặc kệ Liễu thị quay qua nhìn Vân Phượng nói.
"Đây đều là đồ nàng ấy để lại cho con .Con muốn mang đi bao giờ đều được .Trước giờ ta đều chưa động đến ,tất cả đều được lưu giữ rất tốt. "
Phải a~ Phụ thân không động nhưng "phu nhân" của người đã động thật nhiều đi.Vân Phượng trào phúng nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-sung-the/1595043/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.