Edit: Trảm Phong
“Bệ hạ là vua của một nước, muốn chém giết muốn róc thịt tự nhiên là bệ hạ định đoạt.” Phong Hiểu Ưu câu dẫn khóe môi, giống như là tự giễu hoặc như là mỉa mai, ánh mắt nàng bình tĩnh, cho dù Khánh Viễn Đế biểu hiện ra sát ý rõ ràng như vậy cũng không thể làm cho nàng biến sắc. Nàng nhàn nhạt cười cười, nếu cẩn thận nhìn còn có thể nhìn ra chỗ sâu nhất trong con ngươi nàng cất dấu bi quan chán đời cùng mệt mỏi, “Bệ hạ, hôm nay Phong Hiểu Ưu tự mình đến cùng bệ hạ nói những lời này, ta còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt bệ hạ, khi đó người đã đăng cơ làm đế, lại cứ đúng lúc tuổi trẻ khinh cuồng, ngày đó người len lén xuất cung đụng phải ta trốn ra khỏi phủ, bệ hạ có nhớ rõ khi đó người cam kết với ta cái gì?”
Khánh Viễn Đế im lặng, đôi môi nhếch lên.
Trí nhớ của hắn còn không kém đến mức như vậy, chuyện tình ngày đó hắn nhớ rõ ràng rành mạch.
Hắn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy nàng xinh đẹp bực nào, đó là thời điểm ngày xuân, qua buổi trưa ánh mặt trời vừa vặn, vùng ngoại ô có rất nhiều du khách du xuân ngắm hoa, lúc đó hoa đào vừa nở rộ. Nàng một thân váy gấm sa y màu trắng phiêu dật, nụ cười đường hoàng đứng dưới tàng cây làm càn. Nhỏ vụn dương quang xuyên thấu qua cánh hoa đào trắng mịn chiếu trên gương mặt nàng trắng nõn như mỡ đông, mang theo hương vị nắng ấm.
Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-phu-nhan/2268690/quyen-3-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.