Edit: Trảm Phong
Vân Khanh như bị sét đánh thân thể cứng ngắc ôm đầu quỳ dưới đất, nàng sợ hãi ngẩng đầu ngắm nhìn bốn phía, lại ngoại trừ hắc ám không có phát hiện gì cả. Nhưng thanh âm kia lại giống như là từ bốn phương tám hướng truyền đến, làm cho nàng muốn xem nhẹ cũng khó khăn.
“Vân Khanh, ngươi nên đi, đem thân thể của ta trả lại cho ta!”
“Không!” Vân Khanh ôm đầu thét chói tai, “Thân thể này là của ta, là của ta!” Ai cũng đừng nghĩ đuổi nàng đi. Vân Khanh dùng sức nhéo thịt của mình ở bắp đùi, nàng lẩm bẩm nói ở trong lòng: đây là mộng, là mộng! Nàng chỉ cần tỉnh lại thì tốt rồi.
Thanh âm kia trở nên bén nhọn, “Vân Khanh, ngươi đã sớm chết, ngươi đã quên sao, ngươi đã chết!”
“Ta không có!” Vân Khanh cũng hét ầm lên, ánh mắt nàng là huyết nhãn âm trầm, gắt gao nắm chặt nắm đấm, “Ngươi tránh ra cho ta, hiện tại thân thể này là của ta!”
“Ngươi sao có thể làm như vậy!” Thanh âm kia bỗng nhiên sợ hãi thất thố, “Ngươi không thể làm như vậy, mối thù của ngươi cũng đã báo một nửa, còn dư lại Phong Lam Cẩn sẽ giúp ngươi báo, oán khí của ngươi đều tiêu tán, ngươi còn bá chiếm thân thể của ta làm cái gì? Mạng của ngươi đã định, chẳng lẽ ta không thế, ta phải đi về, ta phải đi về!”
Nương theo “Vân Khanh” thét chói tai, hấp lực trên người trở nên mạnh mẽ, Vân Khanh gắt gao nắm chặt tay, cảm giác được mình vô lực kháng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-phu-nhan/2268659/quyen-3-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.