Edit: Trảm Phong
Thanh âm của nàng rất thấp thật bình tĩnh cũng rất lạnh nhạt, từ lúc bắt đầu gặp Quân Ngạo đến lúc nàng liều lĩnh lấy hắn làm phi (TP: đoạn này nghe nó cứ sai sai nhưng không tìm được cách sx hợp hơn),cho đến cuối cùng cùng mọi người xa lánh, thuận lợi giúp Quân Ngạo giải quyết mấy hoàng tử có uy hiếp, mà ngay cả Quân Ly lạnh nhạt kia cũng không buông tha, giọng nói của nàng càng phát ra bình tĩnh, phảng phất như nàng giảng thuật cũng không phải là chính nàng, mà là chuyện xưa của người khác.
Nhưng mà hình thức lạnh nhạt như vậy càng làm đau lòng người.
Phong Lam Cẩn lẳng lặng nghe, ngón tay trên ghế dựa xe lăn gắt gao nắm chặt, hắn càng ngày càng dùng sức, ngoại trừ ban đầu trên mặt có chút ngạc nhiên, liền khôi phục bình tĩnh, chỉ là xương ngón tay cũng hiện lên trắng bệch, gân xanh trên mu bàn tay bạo động.
“… Mùa thu năm Hi Đồng năm mươi mốt, biên quan bộc phát chiến tranh, ta theo hắn nam chinh bắc chiến, năm tháng chiến tranh đem thế giới của ta hoàn toàn phá hủy, ta cũng từ một tiểu thư khuê các nho nhỏ cái gì cũng không hiểu biến thành chiến sĩ hợp cách, lúc ấy ta liền nghĩ, chỉ cần có thể bên cạnh hắn dù là chết ở trên chiến trường ta cũng không hối hận.”
Thanh âm nàng linh hoạt kỳ ảo quanh quẩn ở trong phòng, cả phòng yên tĩnh giống như chết, nàng giống như lọt vào hư không, ánh mắt mờ ảo, “… Về sau Khánh Viễn Đế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-phu-nhan/2268621/quyen-3-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.