Edit: Trảm Phong
Chẳng biết tại sao, nhìn Vân Khanh nở nụ cười chắc chắn như vậy, tim Ngân Tâm vốn là trầm ổn đập đột nhiên dồn dập, hô hấp khó khăn, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một loại dự cảm cực kỳ bất hảo…
“Hừ!” Liền vào lúc này, Khánh Viễn Đế xem hết tờ giấy trong tay hừ lạnh một tiếng, ánh mắt của hắn lãnh đạm nhìn Ngân Tâm, tờ giấy cầm trong tay tay ném tới bên chân Ngân Tâm, thanh âm nhàn nhạt xen lẫn uy nghiêm hoàng tộc, “Đây là cái ngươi gọi là chứng cớ?”
Trái tim Ngân Tâm cuồng loạn, nàng trước nhìn thoáng qua Bạch Thanh Tiêu bất động, lại nhìn thoáng qua Vân Khanh mặt mày thâm trầm, một luồng khí lạnh trong nháy mắt dọc theo sống lưng bay thẳng đại não…
Ngón tay run rẩy nhặt lên tờ giấy trên mặt đất, nàng thuở nhỏ gia cảnh bần hàn căn bản cũng không biết chữ, lúc này lại sững sờ nhìn chằm chằm giấy trắng trong tay tựa hồ muốn từ đó trông ra được cái gì. Một hồi lâu, nàng mới vô lực để tờ giấy xuống, ánh mắt trống rỗng, lẩm bẩm lẩm bẩm, “Tại sao có thể như vậy, ta rõ ràng chính tai nghe được, ta rõ ràng chính tai nghe được a…”
Bạch Lộ sớm đã nhịn không được nhào tới đoạt đi tờ giấy, lập tức vẻ mặt vốn là căm hận đột nhiên trở nên quỷ dị, đó là vẻ mặt không dám tin xen lẫn xấu hổ, lộ ra căm hận, thoạt nhìn thế nhưng làm cho khuôn mặt nàng xinh đẹp có vài phần dữ tợn.
Chỉ thấy trên tờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-phu-nhan/2268512/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.