Bóng của một người phụ nữ bất thình lình xuất hiện ngay sau khi Cửu Thành Ưng vừa rời đi, trên tay cô cũng cầm một đóa hoa hải đằng tím, đứng sừng sững trước hai bia mộ, thì thầm.
" Là mộ của mình sau ! "
Giai Kỳ, cô vẫn còn sống, trở về sau 4 tháng mất tích, cô thay đổi hoàn toàn, mái tóc dài thay bằng một mái tóc ngắn ngang vai, một bên mắt trái của cô đã mù, do lần ra chiến trường, bom nổ bị thương.
Khi đó, Giai Kỳ được lũ sói hy sinh chắn bom, 5 con duy nhất chết đi 3 con trong mưa bom bão đạn, còn 2 con còn lại, cố gắng đưa Giai Kỳ rơi xuống biển, bị thương đi cứu chữa.
Cô gái nhỏ may mắn được một nhà dân trong làng chài cứu giúp, mất tận 4 tháng vết thương của cô mới hồi phục, liền trở về vùng ngoại ô này.
Vốn, Giai Kỳ định lặng lẽ sống ở đây, chăm phần mộ của mẹ, không ngờ lại phát hiện, có người đã lập một phần mộ cho cô.
Giai Kỳ đặt bó hoa xuống, chấp hai tay vái lạy, hiểu ra ai đã làm phần mộ này, cô coi như bản thân chẳng còn tồn tại, chấp nhận phần mộ dành ấy.
Hai con sói cuối cùng bên cạnh cô, đứng trước bia mộ, ngửi được thứ mùi quen thuộc, bỗng rú lên tiếng gầm lớn, đánh động đến Cửu Thành Ưng đang loay hoay dưới đất.
" Giai Kỳ ! "
Người đàn ông nghe tiếng sói quen thuộc, như bừng tỉnh, lập tức chạy bạt mạng đến nơi phát ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-hon-the-ngai-la-vat-thi-nghiem/2933147/chuong-61.html