Sơn động phi thường giản đơn, không quá lớn, nhưng vẫn coi như đủ sâu, ước chừng có thể chứa được ba bốn người. Trước động khẩu lại có một chút cỏ cây chống đỡ, nếu không đến gần tuyệt không thể nào phát hiện được. 
Mục Kỳ bước từng bước run rẩy tiếng vào hang núi. Vừa tiến vào y đã phải dựa vào thạch bích, thở hổn hển mấy hơi liên tiếp, cũng tiện tay nhặt mấy cành cây khô ném vào cửa động. 
Cảm giác đau đớn sâu sắc càng ngày càng dày đặc, phần trán Mục Kỳ đã sắp che kín những giọt mồ hôi tinh mịn. Dù y chỉ mới nhỏm dậy một chút nhưng cơn đau đớn lại không ngừng dâng trào, khiến y không khỏi dựa vào thạch bích, một tay đỡ lấy bụng chậm rãi ngồi chồm hỗm ở cửa động. Y tuy rằng không quá rõ ràng chuyện sinh nở, nhưng tính ra cũng biết một ít, mà việc chảy máu cũng là điều hiển nhiên.  
Dù gì y trước hết cũng phải đốt lửa lên, để ngừa mùi vị huyết tinh sẽ dẫn dã thú đến. Lúc đó, chỉ sợ y sẽ không còn dư bao nhiêu khí lực để xua đuổi chúng nó. 
Hít thật sâu hai ngụm khí, Mục Kỳ nhặt lên hai tảng đá bắt đầu châm lửa. Trái ngược với động tác lúc bình thường vẫn luôn lưu loát, thì giờ phút này chỉ cần một cái khẩy nhẹ thôi cũng đã trở nên phi thường khó khăn đối với y. Mục Kỳ hợp lực đánh vài lần đều không thành công dậy lên ngọn lửa, ngược lại hai tay đang cầm đá lửa thì càng lúc càng run rẩy. 
Bỗng nhiên, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-gia-thuan-phuc-lao-cong-tuong-gia-tuan-phu/2513239/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.