Một khắc khi xoay người rời đi, trong lòng Mục Kỳ đã suy nghĩ, y không phải đi chịu chết. Tuy rằng bước đi này rất hung hiểm, nhưng đây là vì sinh cơ của hai người bọn họ. 
Nghe ngóng phương vị một chút, Mục Kỳ liền hướng về vị trí của đám người cách đó không xa mà lao đi. Đợi đến khi có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của đối phương, y mới dừng lại, rồi từng chút từng chút một chuyển sang hướng khác trong cánh rừng mà bôn tẩu. Y biết đám người đuổi theo bọn họ cũng không quá nhiều người, không bằng số nhân thủ ở Duyên Quốc lần trước. Chỉ cần y gây ra một ít động tĩnh bên này, đem đám người kia dụ qua đây, như vậy Bộ Hoài Viễn bên kia sẽ an toàn rồi. 
“Bên này, truy!” Phía sau mơ hồ truyền đến thanh âm, Mục Kỳ nhíu mày, đề khí tăng thêm tốc độ. 
Đây là lần thứ ba y chống lại nhóm người này. Vốn y còn chưa nhớ ra được, nhưng hôm nay lúc lôi kéo Bộ Hoài Viễn chạy trốn y mới nhớ đến toàn bộ sự việc. Lần trước tại Duyên Quốc cùng với lần hai mươi năm trước tại Thịnh Kinh gặp phải gã đàn ông điên cuồng muốn bắt y, đều là cùng một kiểu trang phục với đám người này, nghĩ đến bọn hắn chắc chắn là đồng bọn của nhau.  
Nhớ đến một hồi tại Duyên Quốc kia, khi nghe được những lời tên đầu lĩnh nói, y biết được mọi chuụên tựa hồ là bởi vì khối ngọc bài trên người y có quan hệ gì đó với bọn chúng. Ngọc bài 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-gia-thuan-phuc-lao-cong-tuong-gia-tuan-phu/2513238/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.