(Nghi là nghi ngờ, Sơ là ban đầu-lần đầu tiên) 
Xe ngựa ở trước cửa Hầu phủ ngừng lại hai canh giờ (2 canh giờ = 4 tiếng),một bên thị vệ im lặng đứng thủ trước xe. Trương bá trong phủ vốn thu được tin tức liền định đi ra nghênh đón. Sau lại được thị vệ truyền lời, biết Bộ Hoài Viễn đang ở trên xe nghỉ ngơi nên ông cũng không dám quấy nhiễu, chỉ tiếp tục mang theo hạ nhân, bận rộn thu xếp mọi chuyện trong phủ. 
Trong xe ngựa được chèn rất nhiều đệm lót vừa dày vừa mềm mại, Bộ Hoài Viễn dựa người vào nhuyễn tháp rồi ngủ quên mất, lúc này đã muốn chuyển tỉnh, chậm rãi mở hai mắt. 
“Tỉnh? Vào nhà đi thôi!” Mục Kỳ vốn là một tay chống đầu, nghiêng người tựa vào nhuyễn tháp nghỉ ngơi, nhìn thấy Bộ Hoài Viễn tỉnh lại, y cũng lập tức mở mắt ra, mở miệng nói. 
“Sao không đánh thức ta?” Bộ Hoài Viễn nhẹ giọng hỏi, có lẽ là vì vừa tỉnh ngủ, thanh âm của y còn có hơi khàn khàn, cùng tiếng nói ôn hòa lúc bình thường có chút khác nhau. 
“Cũng chỉ kém chút thời gian mà thôi.” Mục Kỳ tà tà liếc Bộ Hoài Viễn một cái, thoáng sửa sang lại quần áo một chút rồi đứng dậy. 
“… Đi vào trước đi.” 
Bộ Hoài Viễn cười khẽ, từ khi Mục Kỳ mất trí nhớ, hình thức trao đổi giữa bọn họ có hơi biến hóa. Trước kia Mục Kỳ rất ít khi cùng hắn phản bác, nay chỉ nữa câu thôi y cũng không chịu thoái nhượng, tựa hồ cường thế hơn rất nhiều, như vậy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-gia-thuan-phuc-lao-cong-tuong-gia-tuan-phu/2513205/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.