21
Vừa khi Tạ Hoài đi, một đám công tử ăn chơi đã chặn ta lại trong thư viện.
Mấy tên ngốc này chẳng khác gì bọn du côn đầu đường xó chợ, chặn ta lại kín kẽ, chẳng biết chúng phát điên cái gì.
"Oản Oản, sao ngươi còn đi học, chẳng phải nói thừa tướng đã đến nhà ngươi để tịch thu tài sản rồi sao?"
"Đúng vậy, nghe nói cha ngươi đã quỳ xuống cầu xin, khóc lóc muốn mẫu thân ngươi dẫn ông ta đi, ha ha ha, đúng là đồ vô dụng."
"Nhà các ngươi vốn không giàu có, lần này bị tịch thu, chắc ngươi chẳng còn tiền mà mua cả quần lót. Không thì thế này đi, nể tình chúng ta là bạn học, sau này mỗi đêm ngươi thay phiên ở cùng chúng ta. Mỗi đêm năm lượng bạc, không phải kiếm được nhiều hơn là để cha ngươi khóc lóc sao, ha ha ha..."
Lũ khốn kiếp này càng nói càng quá đáng, ta vốn định chờ Tạ Hoài quay lại rồi xử lý chúng.
Nhưng bọn chúng cứ chặn đường ta, ép ta phải nói xem đêm nay sẽ ngủ với ai trước.
Nắm đ.ấ.m của ta kêu răng rắc, đòn nào ra đòn nấy, không chút nương tay.
Nửa canh giờ sau, lũ công tử bột nằm la liệt trên đất, mặt mũi bầm dập.
Khi Tạ Hoài bước vào sân, cảnh tượng trước mắt hắn là như vậy, đám công tử nhìn thấy hắn như nhìn thấy cứu tinh, khóc lóc cầu xin hắn xử lý:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-dai-nhan-rat-sung-ai-ta/3651834/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.