16
Hối hận là chuyện không bao giờ có.
Ta xoa xoa cổ, trèo tường ra khỏi Quốc Tử Giám, rồi lại trèo tường vào sân nhà cha ta.
Lúc này vẫn còn giữa đêm, cha ta ngủ say đến mức ngáy như sấm.
Ta đ.ấ.m một cú vào ông, khiến ông tỉnh dậy, nước bọt ta phun cả ra vì quá phấn khích.
"Cha, cuối cùng cha có thể yên tâm rồi, có người muốn lấy con rồi, ngày mai sẽ tới cầu hôn."
"Cha đừng ngủ nữa, dậy quét dọn sân đi, đừng để ngày mai người ta cười nhà mình giống như chuồng heo."
Cha ta mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, hỏi với giọng mơ màng: "Ai mà mù đến mức muốn lấy con, chẳng lẽ là một người mù?"
"Không phải là người mù, là một người phu ngựa, chính là phu ngựa ở Quốc Tử Giám."
"Người ta ở Quốc Tử Giám bao năm, là người mà cha luôn muốn, biết lễ nghĩa, hiểu đạo lý."
"Cha đừng khinh hắn là phu ngựa, khí độ còn hơn cả tiên sinh, cha nhìn thấy chắc chắn sẽ thích."
Cha ta ậm ừ một tiếng: "Là một phu ngựa?"
Ta vui vẻ gật đầu: "Đúng vậy, là một phu ngựa!"
"Thật sự là một phu ngựa?"
Ta lại gật đầu mạnh mẽ, phấn khởi như sắp bay lên: "Thật sự là một phu ngựa."
"Ồ, con gái, cái cuốc trong nhà ta đâu rồi?"
"Cha, để con đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-dai-nhan-rat-sung-ai-ta/3651832/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.